Truyện Ngắn tmt

Friday, May 9, 2014

CHUYỆN TÌNH

Cô cầm khay thuốc nhỏ đến khu C, khu biệt giam của những người tù mặc áo đỏ. Trước khi đến phòng giam, cô nhìn nhanh vào chiếc gương nhỏ cất trong ngăn kéo bàn giấy, tô lại chút son môi, chút má hồng, hai con mắt xanh biếc của cô bóng lên trong một giây, rồi lại dịu ngay xuống. Sáng nay, khi sửa soạn đi làm, trong căn phòng tối như mù, cô đã lần mò một nắm phấn son cho vào túi xách, cô đã lựa cho mình một chiếc áo hở cổ, và thật sát vào người. Cô biết chiếc áo không cài khuy khoác ngoài của y tá không thể che được vóc dáng nẩy nở của mình, và trưa nay nhan sắc của cô sẽ được cặp mắt sâu thăm thẳm đó chiêm ngưỡng. Bất giác, cô khẽ rùng mình.
Một nhân viên an ninh đi theo cô đến phòng 15. Sau khi mở khóa, anh ta đứng ở một khoảng cách vừa đủ để vừa không chú ý đến việc làm của người y tá, vừa đủ kịp phản ứng bảo vệ cô nếu có chuyện gì xẩy ra. Vì những người tù mặc áo đỏ là những người phải cẩn trọng đề phòng. Người tù chậm chạp đi ra. Cô không phải là một người nhỏ bé, thế mà nếu đứng đối mặt với nhau thì cô phải nhìn lên, tầm mắt mới chạm đến ngang vai anh ta. Hắn bước hẳn ra ngoài phòng, tiến đến chiếc bàn dài gần đó, nhưng không chịu ngồi ngay xuống. Hắn đứng ngắm nghía cô y tá hấp dẫn, cái nhìn của hắn là cái nhìn của một con thú đực lâu ngày mới vừa ngửi thấy mùi con thú cái. Đợi cho cô y tá kéo cái ghế ngồi xuống trước, hắn mới tiến lại để có thể nhìn từ phía trên xuống cái ngực lấp ló sau chiếc áo choàng trắng. Cô dư biết như vậy, nhưng cô lờ đi, cô đưa mắt nhìn người giữ an ninh, anh ta ra lệnh cho hắn ngồi xuống phía bên kia bàn. Cô mở tập hồ sơ, hỏi giọng lạnh lùng:
- Anh còn mất ngủ không ?
- Còn.
Hắn trả lời ngắn, mắt vẫn không rời cô. Hắn nhìn cô từ môi xuống cổ, rồi từ cổ xuống cái ngực lấp ló dưới cái cổ áo khoét sâu. Cô cúi xuống vừa tiếp tục hỏi vừa ghi hồ sơ, hỏi xong cô gấp hồ sơ lại. Hai con mắt xanh bóng của cô nhìn thẳng vào mắt hắn, cô đưa lọ thuốc cho hắn, khi hắn xoè tay ra, cô ấn mạnh lọ thuốc vào gan bàn tay hắn, rồi xoáy mạnh một cái bằng cử chỉ khiêu khích. Cả người hắn rung lên, hắn bặm chặt môi lại, hai con mắt tóe lửa, hắn nắm như muốn bóp bể lọ thuốc trong tay, hắn đứng bật dậy, chồm về phía cô.
Nhân viên an ninh lập tức tiến đến phía hai người, xô hắn ra khỏi cái bàn, bẻ quặt hai tay hắn về đằng sau, kéo vào phòng giam. Cánh cửa sắt đóng ập lại, nhưng cũng để cho hắn kịp nhìn cái nhếch miệng khiêu khích của cô. Mồ hôi hắn vã ra như tắm.
Trung tâm này chỉ là nơi tạm giam chờ ngày mang ra xử. Những người bị nhốt ở đây đủ mọi thành phần. Từ trộm cắp nhỏ nhặt, hút ma túy ở một góc đường đến giết người, hiếp dâm. Nhà tù chia cấp bậc nhẹ hay nặng bằng mầu áo mặc khác nhau. Nhẹ nhất là áo vàng, rồi đến áo xanh và sau cùng là áo đỏ. Những tù nhân mặc áo đỏ thường phải biệt giam, vì ngoài vấn đề nguy hiểm cho cá nhân tù phạm khác, họ cũng không thể sinh hoạt chung với tù nhẹ tội được. Một tù nhân áo đỏ như “Hắn” làm sao mà sinh hoạt được với mấy tay cậy cửa xe, ăn cắp vặt.
Những cái tội của đám áo vàng chỉ là cái tội của con nít mới lớn, hoặc của những tên thiếu tiền và thiếu cả tư cách. Hắn coi thường chúng ra mặt. Hắn bị bắt về tội giết người.
Cô làm ở bên y tế, cô chỉ có hồ sơ về tình trạng sức khỏe của tù nhân. Hình như hắn bị bắt vì tội giết vợ, hồ sơ bên y tế không có nói rõ về chi tiết của bên hình sự. Hắn bị giam ở đây cả mấy tháng rồi, cái vết thương dài từ cổ xuống bụng hắn chưa lành hẳn nên bên tòa chưa đem ra xử. Trong hồ sơ y tế có ghi vết thương đó là do hắn cầm dao rạch bụng để tự vận mà không chết. Hiện tại, hắn cũng đang được chữa về tâm thần. Bác sĩ nào đến phiên chẩn bệnh cho hắn cũng gặp khó khăn vì hắn không hợp tác. Hắn không muốn trả lời bất cứ một câu hỏi nào. Chỉ có cô mới cậy được cả mắt lẫn miệng tù nhân này. Và cô đã ngầm dùng đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn như một tấm gương để soi ngắm thân thể mình. Hắn là người duy nhất biết đang bị cô mê hoặc.
Cô làm việc cả ở bệnh viện Green Villes , nên hắn đã là bệnh nhân của cô trước khi họ chuyển hắn vào tù. Cô đã chú ý tới cái mã cao lớn, tay dài vai rộng cùng với bộ mặt đằng đằng sát khí, và nhất là cặp mắt thăm thẳm. Cặp mắt mầu ve crai trong suốt có pha một chút nâu nâu, nằm bên dưới đôi lông mày rậm kéo ra đến thái dương nối liền với hàm râu quai nón. Khi hắn nhìn ai, mắt cũng như muốn tóe lửa. Tất cả các thứ ấy cộng vào một thân hình cao lớn, hừng hực nam tính của hắn đã thu hút cô. Lần đầu tiên khi thay những miếng băng tẩm thuốc trên ngực hắn, cô đã cố ý làm rất chậm. Cô vừa lấy ngón tay ấn ấn lên chỗ da thịt không đau của hắn vừa mỉm cười mà không nhìn vào mặt hắn. Hắn ở bệnh viện độ hai tuần thì biết là cô y tá này đang muốn giở trò với mình. Nhưng khi hắn định tỏ thái độ đáp ứng thì cô ta lại giở mặt đóng vai của một chị y tá khó chịu. Cô ta vờn hắn như một con mèo vờn con chim vừa vồ được.
Cái buồng giam biệt lập chỉ vừa đủ chỗ cho một chiếc giường nhỏ, môt cái cầu tiêu không quây kín. Tù nhân biệt giam không được phép đi vớ và không được mặc đồ lót (cô không biết tại sao). Hắn mằm co như một con tôm vừa luộc xong, hãy còn nóng và vỏ đỏ hỏn, hắn đang lên cơn sốt không rõ nguyên do. Cả người hắn rung lên như sợi giây điện cao thế. Cuống họng hắn khô ran, hắn đang muốn đập phá một cái gì. Hắn nhìn xung quanh chẳng thấy một cái gì cầm lên được, hắn nắm bàn tay lại cứ thế đấm vào tường cho đến lúc những người gác mở cửa vào còng tay hắn lại.
Cô được gọi đến để băng bó lại bàn tay đang chẩy máu. Hai người phụ trách an ninh đứng kèm hai bên. Cô mặt lạnh như nước đá chăm chú làm công việc của một y tá, không nói một câu. Cô dư biết cảnh khiêu khích vừa rồi của cô đã làm cho hắn lên cơn sốt tình dục. Nếu không có hai người gác đeo súng đứng đó chắc hắn đã xông tới bẻ cái thân thể hấp dẫn đó ra làm hai ba mảnh, khi nhìn thấy cái cười nhếch mép của cô.
Chị mở cửa vào nhà. Đây là một trong những căn chung cư dành cho những người khiếm thị. Khu chung cư này do thành phố cung cấp, có khoảng hai mươi nhà Những người ở đây vừa có gia đình, vừa độc thân. Những căn nhà một từng xây vòng tròn chung quanh một cái sân khá rộng. Vì là khu cho người khiếm thị nên chiếc sân xi măng để trống, không có một chậu cây, một khóm hoa, hay một vật trang trí nào để có thể làm vấp váp, cản trở sự giao thông. Những gian nhà có đủ cửa sổ hứng nắng để tránh ẩm thấp, nhưng ít khi thấy được mở. Ở hành lang phía trước của những căn nhà, cứ năm mười thước lại có một chiếc băng gỗ dài kê sát vào tường. Cha mẹ thường ra đó ngồi trò chuyện với nhau hay ngồi chờ nghe tiếng chân trẻ đi học về.
Người chồng nghe tiếng động của chìa khóa biết là vợ về, anh lên tiếng trước:
- Sao hôm nay em về sớm thế ?
Anh vừa nói, vừa mở chiếc đồng hồ tròn đặt trong lòng bàn tay, vừa sờ lên mặt những con số. Mới có 4 giờ 20.
- Hôm nay em xin về sớm. Anh sửa soạn đi chợ với em.
Chị cầm tay chồng dắt vào buồng trong cho anh thay áo, chị cầm tay anh như một thói quen mà thôi, vì điều này đâu có cần thiết với anh. Chị cũng cần thay đôi giầy đi bộ. Từ nhà họ chỉ cần băng qua đường là có siêu thị. Trong buồng tối hù vì các cánh cửa điều đóng, đối với anh không thành vấn đề, vì đóng hay mở cũng thế thôi. Nhưng đối với một người sáng mắt như chị thì chắc cũng phải thấy khó chịu. Thế mà chị cũng cứ thản nhiên lần mò trong bóng tối thay giầy. Chị biết đôi giầy chị cất ở đâu. Chị lấy anh ba năm nay rồi. Khi về ở với anh chị đã tự tập cho mình sống trong bóng tối. Cả việc chải đầu, đánh phấn trước khi đi làm, chị cũng có thể làm trong bóng tối. Cái bóng mờ mờ của một căn nhà đóng hết các cửa vào ban ngày, hay cái bóng đen đặc của ban đêm thì chị cũng coi như nhau.
Họ đi sóng đôi với nhau ra đường, những người hàng xóm đang đứng ở chiếc sân chung, nghe bước chân của hai người đi đến, họ ngoảnh mặt lại cất tiếng chào. Chẳng bao giờ chị nghe thấy họ nhầm lẫn tên hai vợ chồng chị bằng tên người khác. Những đứa trẻ, con cái của họ chạy chơi quanh đó. Cha mẹ chúng cũng chỉ cần nghe tiếng chân chạy, tiếng cười đùa và tiếng khóc của chúng là họ biết ngay đứa nào là con nhà nào. Chị nhìn bằng mắt còn nhầm con nhà này với con nhà khác, nhưng những người chỉ nghe bằng tai này thì không bao giờ nhầm.
Điều làm cho chị thán phục những người ở trong khu chung cư này là họ không bao giờ lẫn lộn giữa hai thằng bé sinh đôi bên hàng xóm. Trông chúng giống nhau như hai viên kẹo bột. Vì họ không nhìn thấy chúng nên họ dùng tai để phân biệt tiếng u ơ của hai đứa nhỏ này ngay cả lúc chúng chỉ mới biết khóc oe oe, hay nghe tiếng động của cặp chân khi chúng mới biết bò. Trong khi đó thì chị phải dùng hai con mắt của mình để nhìn cho thật kỹ một dấu vết khác trên nét mặt hay trên thân thể hai đứa bé để phân biệt. Nhưng vào mùa đông khi cha mẹ chúng mặc những bộ quần áo che kín mít chỉ lộ hai con mắt với cái miệng thì chị phải nhờ chồng lắng nghe và phân biệt hộ. Khi chị về ở với anh thì hai đứa trẻ hàng xóm mới lên hai, bây giờ đã được năm tuổi. Chúng rất thích chị, vì chị là một trong ba người đàn bà sáng mắt ở khu này, và chị lại vừa trẻ nhất vừa săn sóc, yêu thích trẻ con theo cung cách của một y tá.
Người chồng đi bên cạnh vợ, anh không cần vịn vào chị. Anh cầm chiếc gậy trắng, thỉnh thoảng anh đưa tay sang đẩy nhẹ vào lưng vợ như hướng chị đi theo mình. Cả hai đứng lại đợi sang đường. Anh nghiêng tai lắng nghe tiếng nhạc phát ra ở cột điện. Khi tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra là lúc anh đứng lại mà nghe, khi nhạc đổi sang dồn dập là lúc phải sang đường. Tiếng nhạc thay cho đèn xanh đỏ dành riêng cho người khiếm thị. Tất cả các ngã tư trong vòng nửa dậm đều có nhạc sang đường này. Đôi khi để khỏi nhàm chán những khúc nhạc được đổi theo mùa. Và có lần anh đã được thưởng thức một đoạn “Singing In The Rain” của Herb Brown và Arthur Freed vào cuối thu.
Anh hỏi vợ:
- Sao tự nhiên trời tối sập xuống vậy, có phải sắp mưa không ?
Chỉ cần một ngọn gió khác thổi qua vai, là anh có thể đoán được trời đang nắng chang chang sẽ kéo đến một cơn mưa. Chị bảo:
- Chắc vậy, mình cần mua nhanh lên để chạy về nhà cho kịp.
- Em đừng có lo, anh cuộc với em là cho đến lúc mình ăn cơm chiều xong thì mưa mới bắt đầu rơi xuống.

Họ vào chợ mua thức ăn. Hôm nay anh muốn nấu món mì Ý và họ cùng đồng ý là chỉ dùng toàn rau thay vì ăn với xúc xích. Anh chọn thức ăn rất kỹ, nên trước khi bỏ vào túi cái gì chị cũng phải đặt vào tay anh trước. Cứ mỗi lần chị đưa quả cà chua cho anh, anh lại bỏ xuống. Quả thì anh chê chín quá, quả thì anh chê hơi xanh. Củ hành cầm không chắc tay (vì nhổ đã lâu) hay chắc quá (tức là còn non) anh cũng bỏ xuống. Theo anh, củ hành tây mà xốp hay chắc quá đều không thể nào ngọt thịt được, quả cà xanh hay chín quá cũng không ngon. Chẳng khác gì da thịt phụ nữ, nó chỉ đẹp nhất ở giữa tuổi ba mươi đến bốn mươi. Cũng có vài trường hợp ngoại lệ, nhưng cái đó thì rất hiếm.
Buổi chiều ăn cơm xong. Anh đang ngồi nghe máy phát thanh ở trong bếp thì cơn mưa ập xuống đúng như anh đoán. Tiếng mưa bắt đầu nhè nhẹ rồi mỗi lúc một dồn dập, nghe hồ như tiếng nhạc ở góc phố giục sang đường. Bỗng anh đứng lên đi về phía vợ đang đứng rửa bát, kéo tay chị vào phòng ngủ. Chưa qua khỏi cửa buồng anh đã ấn lưng chị sát vào cánh cửa. Anh đặt tay lần mò trên vai, trên ngực chị. Hơi thở anh dồn dập theo những ngón tay. Chị nhắm mắt lại rên rỉ trong đầu. Chao ôi! Nếu mà anh ấy sáng mắt, nếu mà anh ấy được nhìn thấy mình, nhìn thấy từng phân vuông trên da thịt mình thì anh ấy chắc sẽ sung sướng hơn nhiều và mình cũng thỏa mãn biết chừng nào! Người đàn bà cần được chiêm ngưỡng, cần được nhìn thấy mình trong mắt người khác chứ!
Chị lần mò trong bóng tối lấy ra cái hộp đựng đồ cuộn tóc, cuộn mớ tóc của mình. Ngày mai chị sẽ có một mái tóc bồng bềnh rất đẹp, và chị sẽ mặc chiếc áo mùa hè mới mua tuần trước, chiếc áo trắng ngắn tay có in những bông cẩm chướng mầu tím nhạt, chị có cây son cùng mầu với cánh hoa này. Ngày mai, ít ra là sẽ có một đôi mắt biết thưởng thức cả áo và son của chị Chị vừa cuộn tóc vừa nghiêng mình lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái gỗ. Trong tiếng động nhẹ nhàng của hạt mưa chị nghe được cả tiếng đập của tim mình.
Cô hé mở cánh cửa phòng giam. Hắn nhoài người ra nắm lấy cái cổ tay tròn lẳn kéo mạnh vào trong phòng, đóng sập cửa lại. Cả người cô lọt hỏn vào trong lòng hắn. Hắn hôn ngấu nghiến lên miệng cô. Cô không chống cự, cô đứng yên đợi cho hắn thao túng. Nhưng không, hắn không hành động hung hãn như gương mặt của hắn, (gương mặt với hàm râu quai nón đỏ như râu bắp, cô đoán có đến cả tháng chưa cạo). Hắn dắt tay cô đẩy ngồi xuống cạnh giường, hắn đi bật sáng tất cả các bóng điện trong phòng. Hắn quay lại trước mặt cô. Hắn từ tốn cởi chiếc áo y tá khoác bên ngoài của cô, gấp gọn gàng để lên giường. Sau cùng hắn tháo chiếc giây chuyền ở cổ. Đèn trong phòng vẫn sáng trưng, hắn đứng yên lặng thưởng thức cô với hai mắt mở lớn không nói một tiếng nào. Hắn đứng một lúc lâu không biết là bao nhiêu phút, hắn nhìn từ chân tóc cô xuống vầng trán, từ trán xuống khuôn mặt, hai con mắt của hắn đọng lại ở mắt cô, làm cô bất giác rùng mình. Cô thấy âm ấm ở bờ vai, tê tê trên đầu vú như có bàn tay hắn đặt lên đó.
Nhưng không phải, hắn vẫn đứng cách cô một khoảng cách và nhìn cô bằng hai con mắt thăm thẳm. Hai con mắt đó nó không còn hung hãn nữa mà nó trong suốt như hai mảnh gương cho cô nhìn thấy phản chiếu tất cả vẻ đẹp của mình, cái vẻ đẹp rực rỡ thanh xuân ở tuổi ba mươi mà mấy năm nay chỉ được chồng cô nhìn bằng tay trong bóng tối. Cái ánh sáng lấp lánh của hai mảnh gương đó như những lưỡi thủy tinh sắc cắt thân thể cô ra làm nhiều mảnh, rồi cũng lại cái ánh sáng đó dịu xuống, mềm mại như một giải băng âu yếm quấn thân thể cô liền vào với nhau như cuộn một vết thương, làm cho cô ngây ngất như người vừa được chích một mũi thuốc gây mê. Óc cô lâng lâng, trái tim cô nôn nao, cồn ngực cô bồng bềnh như những mảng bông trắng nõn đang bay lượn trong phòng. Hắn chiêm ngưỡng thân thể cô mà không vồ vập, níu kéo. Hắn đi chung quanh chiếc giường, bắt đầu bằng những bước từ từ, rồi nhanh dần, nhanh dần giống như cái bóng trong chiếc đèn kéo quân làm cô chóng mặt. Cô nhắm nghiền hai mắt lại, cô nghe tiếng nước chảy róc rách ở phiá cái bồn tiểu bị hư, cô nhìn thấy những viên thuốc trong chiếc lọ nhỏ lăn tứ tung trên mặt đất, cô với tay muốn nhặt những viên thuốc thì hình như cô lại chạm tay vào chiếc sẹo dài trên một bộ ngực rắn chắc. Hình như cô không còn ngồi trên giường, cô đang đứng, lưng dựa vào tường, cô nghe thấy tiếng thở thật nhanh cuống quít vào nhau, rồi cô ngửi thấy mùi ngai ngái của người đàn ông. Nhưng là một mùi đàn ông rất quen thuộc. Căn phòng tối xầm lại.
Người đàn bà cầm tay chồng đặt lên ngực mình, thầm thì vào tai anh:
- Đây, đây.
Mặc dầu anh không cần nhìn bằng mắt, nhưng chị theo thói quen bao giờ cũng đưa tận tay chồng những gì chị muốn. Anh ngắm nghía thân thể vợ bằng bàn tay khéo léo của mình. Anh đang chọn những phần ngon trên thân thể vợ như anh đang chọn trái cây trong siêu thị. Vỏ mỏng của trái cà vừa chín tới thật là tươi mát, mùi hăng hăng của củ hành mới hái thật là quyến rũ. Đặt tay trên lưng chị, có khác nào đặt tay trên một lá rau cải vừa được tưới nước. Cái mũi có đầu nhòn nhọn vừa phải như một trái ớt Mễ thật khiêu gợi, anh hôn môi vợ mà tưởng đang ăn trái anh đào tháng tám. Cặp núm vú nhỏ xíu của chị, anh đoán khi được âu yếm nó sẽ đỏ rực lên như mầu đỏ của trái thanh lương trà (*). Anh nhớ đến một đoạn văn trong tiểu thuyết của Pasternak. Khi bác sĩ Zhivago chạy vào rừng để trốn tránh đám quân xanh, thấy những cành thanh lương trà phủ tuyết, ông nhớ đến cánh tay trắng của Lara, ông nhìn cây thanh lương trà kêu lên “Ôi ! Tình yêu của ta, nữ hoàng cuả ta, cây thanh lương trà của ta.” Cây thanh lương trà này ít có người biết đến. Trái của nó chỉ nhỏ như những viên hạt trai và có mầu đỏ, cây của nó thì cao chứ không phải một loại bụi như những bụi dâu khác, người ta dùng nó để làm mứt ăn bánh mì, rất thơm ngon. Anh đã may mắn được mẹ anh cho ăn món mứt này thời niên thiếu, lúc đó khi mắt chưa bị hỏng hoàn toàn anh đã được thưởng thức cái vẻ đẹp của những trái dâu tròn mầu đỏ trong tay. Bây giờ anh đang đuợc ngậm trái thanh lương trà còn tươi trong miệng.
Hắn bị đem ra tòa án xét xử khi vết thương đã khá lành. Tòa buộc một bản án 20 năm về tội giết vợ. Người ta chuyển hắn đến nhà giam cho tù trọng phạm.
Một tháng sau khi hắn bị giải đi, cô y tá xin thôi việc tại khu tạm giam Correction Center. Cô đã nhận việc mới và người ta không biết cô dọn đi đâu.
8/01
* Thanh lương trà: Rowanberry