Truyện Ngắn tmt

Friday, May 9, 2014

NHỮNG ĐIỀU LẠ

Cô con gái đón tôi tối thứ tư ở phi trường San Diego. Thứ bẩy tới này là cưới con, tôi đến trước mấy hôm để có thời giờ làm quen với gia đình chú rể từ bên Úc sang. Căn nhà cô thuê cho cha mẹ ở gần trường đại học công giáo USD, nơi cô đã học, và sẽ làm lễ cưới trong ngôi nhà nguyện ở đó. Chúng tôi từ Seattle nên cần nhà để vừa ở, vừa tiếp khách. Căn nhà cô thuê một tuần cho cha mẹ ở trên một con dốc cao, trông xuống cả thành phố chấp choáng dưới ánh đèn đêm.
Cô mở cửa nhà xe, tôi đã thấy chất đầy trong đó những thùng rượu đỏ, rượu trắng, bia, nước và một dẫy những chiếc thùng khác, có ghi chữ trên từng thứ phải đem ra nhà thờ, nhà hàng, v.v Cô mang va li vào cho mẹ, xong đi bật đèn từng phòng, nhà trên, nhà dưới, buồng tắm, bếp. Dặn mẹ nước uống, thức ăn trong tủ lạnh đã có sẵn. Cô hỏi:
- Tối nay, bố chưa đến, mẹ ở một mình được không?
Tôi biết, con còn rất nhiều việc phải làm vào phút chót nên vội vàng gật đầu:
- Được, mẹ ở một mình được, mẹ quen với bố hay đi làm xa rồi.
Cô hôn vội vàng lên má mẹ, rồi dặn dò:
- Khóa cửa tuần này mang số 3131, mẹ đi ngủ đi, mai con đến sớm. Tối mai có thêm bố nữa.
Đây là một căn nhà Summer House, con tôi thuê trên mạng Internet, đầy đủ tiện nghi như khách sạn, có thêm bếp và bát đĩa, nồi, xoong, nên rất tiện cho người ở xa đến. Tôi đến trước, chồng tôi phải làm việc nên đến sau một ngày. Chúng tôi sẽ tiếp những người khách lạ, lần đầu tiên gặp ở đây. Họ là gia đình của nhà trai.
Tôi nhìn theo chiếc đuôi xe của con khuất ở một khúc quành, mất hút vào bóng đêm. Căn nhà hai tầng, năm, sáu buồng sau lưng tôi, bỗng mênh mông như dải ngân hà với những vì sao xanh, vàng đỏ chen chúc nhau hắt lên của ánh đèn đêm trước mặt. Tôi bỗng thấy như lạc vào một hành tinh lạ.
Trong hai tuần nay, tâm, trí tôi chao động giữa sống chết, giữa vui buồn. Mới thứ sáu tuần trước tôi phải bay lên Virginia dự đám tang của vợ người anh họ, chúng tôi thân nhau như anh em ruột nên việc một người thân bỗng tan thành tro, chen vào việc cưới hỏi của con làm cho lòng ruột tôi căng ra như một sợi dây cung.
Bây giờ còn lại mình tôi đứng trên ban-công của căn nhà lạ, trong một thành phố lạ, bất giác tôi nghĩ đến người chị vừa mới qua đời tuần trước. Chị chắc cũng đang ở trong một căn nhà lạ, một thành phố lạ. Vùng trời nơi đó thế nào nhỉ? Tôi bâng khuâng tự hỏi? Chị có đang nhìn tôi, đang đọc những điều tôi nghĩ trong đầu? Tôi mong là chị đang vui.
Bây giờ một mình tôi đứng trên ban-công của căn nhà lạ, những lùm cây nhỏ bên dưới kia hình dáng cũng thật lạ với tôi, tôi mới nhìn thấy lần đầu mà, làm sao mà quen được. Tâm trí tôi chia ra giữa những việc đã đi qua tuần trước và những việc hai ba ngày sắp tới. Trong đêm tối, tôi không biết mình là một ánh đèn hắt lên từ bên dưới kia, hay như một vì sao nhỏ xíu chấp chới trên nền trời đêm.
Tôi lan man nghĩ đến đám cưới của con gái trong hai ba hôm nữa. Thời tiết có đẹp hay không? Đài Khí Tượng nói sẽ mưa lác đác, liệu có ướt áo cô dâu không? Cái áo trắng toát, đuôi dài với khăn voan đó làm sao mà giữ cho tinh khiết dưới mưa được?
Tôi sẽ bối rối đến thế nào? Chắc là cả hai vợ chồng tôi cùng ứa lệ. Buổi tiếp tân liệu có chu đáo không, khi cô dâu sống xa nhà phải lo tổ chức một mình? Mặc dù biết những người trẻ bây giờ rất giỏi, và họ có ý thích riêng của họ, khác với sở thích cha mẹ, nhưng thấy con phải lo nhiều việc, tôi vẫn thương quá! Con gái tôi lấy chồng, con tôi sẽ đi về ở một căn nhà mới, nhà lạ, với một người lạ. Dù người đó là người cô đã thân quen, đã yêu bao nhiêu ngày, tháng chăng nữa, cũng vẫn là người lạ khi cô bắt đầu đời sống vợ chồng. Mỗi người là một thế giới riêng biệt, một tinh cầu lạ, một căn nhà lạ. Cô sẽ phải dò dẫm, khám phá ngôi nhà lạ đó. Có cái cô thích, có cái cô không thích. Tôi cầu xin cho cô dọn vào một ngôi nhà, cô tương đối hài lòng.
Rồi một, hai năm sau tôi sẽ có cháu, có một đứa bé mũm mĩm trên tay, nghe nó cười, nó khóc. Tôi sẽ làm quen với sinh vật mới lạ này của Thượng Đế đem đến. Biết đó là hạnh phúc, là tương lai, nó sẽ lớn lên thành cây cao với chùm lộc biếc. Rồi tôi được nhìn thấy cái cây đó trong bao nhiêu lâu? Làm sao biết được! Và một ngày nào đó, con tôi lại sẽ là tôi bây giờ. Sẽ đứng bâng khuâng ở một thành phố lạ nào đó nhìn lên bầu trời, thổn thức giữa vui, buồn của người mẹ. Đời sống là một vòng tròn bánh xe, xoay chung quanh cái trục thời gian. Thỉnh thoảng bánh xe ngưng lại cho kẻ lên, người xuống.
Tôi vẫn đứng một mình trong đêm, từ ban-công nhìn xuống những ngọn đèn đường bên dưới, tĩnh lòng, nhớ lại những diễn tiến tuần trước. Hôm thăm viếng lần cuối chị Ngọc Lan, tôi nhìn thấy khuôn mặt chị an bình, cặp mắt nhắm, hai tay xuôi. Chị để lại chồng, con và tất cả những gì chị có cho người ở lại. Nhớ lại chúng tôi đứng chung quanh chị, thương yêu và bất lực. Chiếc áo quan đơn sơ mở nắp có chị nằm trong đó, đi vào cửa bên này của chiếc lò sắt một cách bình thản, đi ra cửa bên kia thành một vốc tàn tro.
Một vốc tàn tro nằm ngoan, hiền như chính con người của chị, được anh và con trai đựng trong chiếc bình men xanh phủ giữa những cánh ngọc lan cho bạn bè thăm viếng lần cuối.
Nhớ lại, sau đám tang, mấy chị em gái chúng tôi ngồi sắp xếp, chia nhau những quần áo, giầy, dép của chị. Tôi nghĩ chắc là chị sẽ vui vì có người thân mặc áo, quàng khăn, đi giầy của mình. Nhưng những chiếc áo, những đôi giầy đó chắc cũng không vui khi cảm được những bàn tay lạ chạm vào. Anh tôi thỉnh thoảng ghé mắt nhìn, làm sao tránh khỏi nao lòng, dù chính đó là ước muốn của anh, anh không muốn những người lạ mặc áo, đi giầy của chị.
Những chiếc tủ mở toang hai cánh nhỏ
Áo khăn em tay lạ chạm trên vai
Anh đứng nhìn mầu len trên từng chiếc
Nghe nao nao trong ngực hương em bay (tmt)

Câu thơ của vua Tự Đức khóc Bằng Phi “Đập cổ kính ra tìm lấy bóng/ Xếp tàn y lại để dành hương” đã bị mấy bà chị, và mấy cô em làm xô lệch cả rồi.
Chị bây giờ đang ở trong một thành phố lạ, ngôi nhà lạ. Chị chắc cũng mặc trên mình những khăn áo lạ, dệt toàn bằng trăng sao.
Anh bây giờ ở lại trong căn nhà cũ của hai người, chắc bỗng nhiên thấy ngôi nhà trở thành xa lạ vì vắng đi một người. Rồi anh sẽ tập quen dần với những cái lạ mới đến với mình.
Chúng tôi lần lượt từ giã anh bay trở về nhà mình, rồi cả họ lại bay đến California dự đám cưới con gái tôi.
Bây giờ tôi ngồi đây, viết lại những dòng chữ này. Tai như còn văng vẳng những tiếng nhạc vui của đám cưới, mắt vẫn ghi lại hình ảnh con gái mình, đằm thắm như một nhánh anh đào trong chiếc áo cưới trắng toát bước lên từ dưới nhà thờ trong cánh tay cha cô. Hình ảnh cô và chú rể mặc áo, khăn, cổ truyền Việt Nam đứng giữa bốn cô phù dâu mặc áo dài đỏ, trông như những người trong tranh ngày trước.
Vợ chồng mới đang đi chơi ở một thành phố lạ, trong một quốc gia lạ. Tất cả sẽ là những khám phá, những ngạc nhiên, như đời sống là một chuỗi dài từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Trong cả hạnh phúc và khổ đau, Thượng Đế bao giờ cũng đem đến cho nhân loại những điều rất lạ.
10/ 2008