Wednesday, December 30, 2015

HOA CỎ

 










   




Anh nhổ cỏ dại vườn nhà tôi
anh khá cao, điển trai, và điếc 
tôi phải nói thật to, anh nghe bằng mắt
anh nhìn vào miệng tôi, đoán xem tôi muốn nói gì.

Mẹ anh kể, sanh anh dưới hầm trú bom
nuôi anh trong bóng tối
không biết ngày lên, quên chiều tắt
bom nổ trên mái hầm và mẹ cứ ôm con
khi hết sữa mẹ nuôi con bằng nước mắt
khi bom ngưng trèo nhanh lên xem nhà còn hay mất
ngửa mặt khấn trời
rồi chạy thật nhanh xuống hầm
trước khi trận bom mới sẽ rơi

Tiếng bom nổ to trên nóc hầm
đôi tai bé như hai con ngài vừa nở
cánh rách thành nhiều mảnh bay chơi vơi
anh lớn lên hồn nhiên không nghe nên ít nói
anh cười cả ngày và rất yêu đời

Anh kể, theo cha đi HO sang Mỹ
trở về Việt Nam cưới vợ cùng thôn
gái Bến Tre chẳng cô nào tính toán thiệt hơn
nên ai cũng muốn làm vợ anh dù anh điếc

Mẹ anh kể, "cưới vợ chờ mấy năm mới đón được sang
tới phi trường người nhà vợ đến bắt đi
tôi biết trước mà
đã nói con rồi
nhưng con điếc không nghe"

Anh kể, tiền đám cưới anh trả nợ mấy năm chưa hết
tiền đi cắt cỏ, nhổ cỏ chẳng thấm vào đâu
nợ hãy còn, vợ thì mất dấu
Hoa cỏ mùa này bay nhiều quá, Cô ơi!

Anh vẫn sang nhổ cỏ mùa xuân rồi mùa đông
vẫn không có vợ như mấy năm về trước
Cỏ dại vườn nhà tôi cứ nhổ lại mọc,
anh điếc vẫn hay gọi Cô ơi!
và tôi vẫn nói to hơn mỗi lần anh tới

Mẹ anh kể, Cô ơi, con lại đòi về Việt Nam lấy vợ
cô này không có ai bên Mỹ chắc không bỏ con tôi
 
Anh kể, Cô ơi vợ con sắp sang rồi

Tôi mơ
anh điếc nhổ cỏ về Việt Nam lấy vợ
anh mang sang nhà tôi một cô vợ câm

Anh cười suốt ngày
trong mảnh vườn mùa xuân
một người nhổ một người nhặt
như hai đứa trẻ đang bày trò chơi

Hoa cỏ ơi cứ dửng dưng
Dẫu em không nói nhưng đừng bỏ tôi

Anh gọi,
hoa cỏ mùa này đẹp quá, Cô ơi!

Dec.30, 2015
 




Âm Thanh Của Hồ Cầm






















Karim Wasfi đặt ghế xuống mặt đường
ôm hồ cầm trong lòng
chàng bật lên tiếng nhạc
chàng gửi tiếng đàn
trên đổ nát của thành phố
dấu vết của những mảnh thủy tinh từ cửa kính của khu thương mại
tung tóe
máu và nước mắt
mùi chết của thịt da
chưa dọn kịp
sự hốt hoảng còn bám trên từng khuôn mặt
người phu quét đường buông tay
để những mảnh vỡ nằm nghiêng
những người thân của nạn nhân đang kêu khóc
ngưng ngang vì tiếng bật của âm thanh

Ai nỡ kinh động khoảnh khắc chết chóc này?

Chàng ngồi đó
mái tóc đen hất ngược ra sau
chàng đặt then giây ngang qua Hồ Cầm
tiếng đàn cất lên
Baghdad Mourning Melancholy
cả góc phố dừng lại
từng người
từng người
vây chung quanh chàng
im lặng

nước mắt đầm đìa
họ vượt qua nghi hoặc
vượt qua hốt hoảng
họ nhập làm một với chàng
nụ cười nở khẽ trên môi

Hãy tới đây
tôi khóc với người bằng tiếng hồ cầm

người nhạc công đó
dùng nhạc làm võ khí
để chống lại khủng bố và chết chóc

cứ thế chàng đi
nơi nào vừa nghe tiếng bom tiếng đạn
nơi ấy sẽ có tiếng hồ cầm ngân lên
tiếng nhạc sẽ xóa đi những bầm tím
của vết thương
nhạc nở những bông hoa
nhạc thắp lửa cho nến
nhạc lau khô mắt lệ
nhạc làm người lính bật khóc

tiếng hồ cầm vang lên
vang lên

Âm nhạc cho Hòa Bình
đó là điều mong muốn của chàng

những đứa trẻ lớn lên trong một thành phố đầy bạo lực
chỉ biết xe tăng
chạm tay vào hồ cầm
hỏi âm nhạc là gì
chàng dậy cho chúng
biết làm hòa với chính mình bằng âm nhạc

Chàng nói
âm nhạc nuôi người như cơm
như không khí
như nước uống
âm nhạc dạy dỗ niềm tin
đức hạnh
toán học
khoa học
kỷ luật và tình yêu

chàng nói
chàng có thể tạo ra tiếng bom tiếng súng
bằng tiếng hồ cầm ngân
nhưng không giết một ai
âm nhạc dạy dỗ lòng từ ái

những đứa bé bị nuôi dạy trong bạo lực
nhạc sẽ giúp chúng hòa giải với chính mình
cái đẹp sẽ thay chỗ cho xấu xí
cái thiện sẽ thay cho ác
khi tiếng hồ cầm ngân vang

Chàng tin và chàng tin như thế
nơi nào bom vừa nổ
mặt đường máu còn tươi
chàng đến
cúi xuống
thả tiếng hồ cầm
lau khô

không bạo lực nào
có thể tàn phá hoàn toàn
Iraq đẹp đẽ của chàng
khi tiếng hồ cầm còn vang lên

Hồ cầm! Hồ cầm! Hồ cầm!
tiếng đàn thay tiếng khóc
chàng gửi hồn mình
cho Iraq và niềm hy vọng.
 
Dec.29/2015

(*) For Iraq and Hope- Iraqi National Symphony conductor Karim Wasfi fights ISIS with music)

Monday, December 28, 2015

Nhũ Hoa và Trăng Lưỡi Liềm

 


Tuần qua, khi chị đi làm Soi Ngực (Mammogram) hàng năm, trên màn hình, ngực bên phải của chị có một dấu đen đậm. Chị được chuyển sang làm Siêu Âm cho rõ hơn. Sau khi làm Siêu Âm, bác sĩ vào cho biết đó là một khối u, chị phải làm Biopsy để lấy một phần tissue trong khối u ra thử nghiệm xem lành hay dữ. Bệnh Xá làm cho chị một cái hẹn năm ngày sau đó. 
Trong năm ngày này chị bận rộn với một người bạn vong niên rất thân trong nhóm đọc sách của chị mới qua đời. Chị còn phải đi thay bằng lái xe, vì mấy ngày nữa đến sinh nhật chị, hết hạn năm năm. Rồi tuần này tới phiên chị mang thức tráng miệng cho Women Shelter, nhiều việc làm cho chị phải quên và gác mối lo bệnh tật của mình sang một bên. Nhưng quả thật khi tối vào giường nằm chị tự hỏi. Bây giờ nếu mình bị ung thư  thì mình sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Sẽ chạy chữa, hay để mặc kệ nó. Sẽ dùng Đông Y hay Tây Y và cuối cùng, mình có bị cắt đi một bên ngực hay không? Nghĩ đến bị cắt đi một bên ngực, chị thấy người chao đi như bị ngã xuống hố.
Chị được chích gây tê, chị nằm nghiêng nhìn lên màn hình, theo dõi bác sĩ luồn một cái trông giống như cái ống hút sinh tố có đầu nhọn vào ngực mình. Bác Sĩ nói:
Bà sẽ nghe thấy một tiếng động như tiếng cái stapler ấn mạnh xuống, đấy là tôi cho ống vào lấy một ít tissue ra. Tôi sẽ làm bốn lần như thế.
Chị thấy đau, nhưng không đau lắm, vì có thuốc tê, chỉ thấy như có sức ép trên ngực mỗi lần bác sĩ ấn mạnh cái ống hút vào. Chị nằm lơ mơ nghĩ tới chữ Nhũ Hoa. Tại sao lại gọi Nhũ Hoa là bộ ngực phụ nữ. Tiếng Hán nhũ có nghĩa là non là sữa: nhũ trư là heo sữa, nhũ cáp là vịt con. Người đi ở vú, cho con chủ nhà bú sữa của mình được gọi là Nhũ Mẫu, nghe hay quá.
Chị lại nghe bác sĩ nhắc: tôi sắp làm đấy nhé, một tiếp phập vang lên, chị thấy nhói một cái, lôi đầu óc về thực tại. Bác sĩ đang đặt một miếng kim loại vào nhũ hoa chị, để đánh dấu nơi bà vừa lấy mẫu thí nghiệm ra. Mai kia mốt nọ khi có kết quả, nơi đó có thể là nơi họ sẽ mổ và lấy ra, hoặc là nơi họ cần theo dõi mỗi sáu tháng một lần. Chị than thầm trong đầu. Chao Ôi,  tội nghiệp cho bông hoa bé nhỏ của tôi!
Các cụ ngày xưa đi chọn con dâu, thường chọn phụ nữ có hông to (Đàn bà rộng hông, đàn ông rộng vai) để sanh đẻ cho dễ, có ngực nở để có nhiều sữa cho con. Đàn bà ngực lép cũng bị chê như đàn ông không có râu (Nam tu Nữ nhũ) Đàn ông không râu bất nghì, đàn bà không vú lấy gì nuôi con. Nhưng các cụ mà sống lại ở thời đại này thì các cụ bị lừa hết. Những bộ ngực đang khoe ra bên ngoài áo kia không chứa sữa cho cháu cụ đâu; dưới làn da đó có một cái túi bên trong đựng nhựa dẻo hay nước muối đấy ạ.
Tất cả khoảng ba mươi phút. Sau đó y tá ngồi cạnh giường đặt một miếng gạc dầy lên chỗ cắt và ấn chặt mười phút để không cho chẩy máu, rồi đặt nước đá. Trong khi ấn tay vào ngực chị thật chặt để cầm máu, cô y tá dặn rất kỹ: có thể chẩy máu, có thể bầm tím, có thể nhiễm trùng.Trong vòng ba ngày không được xách nặng bên tay mặt. Một ngày sau mới được tắm, cố tránh chạm vào vết cắt. Đau quá thì uống Tynenol, không được uống Aspirin, vì sẽ làm loãng máu, dễ chảy máu. Nếu chẩy máu không ngưng phải vào cấp cứu ngay. Những lời dặn của y tá làm chị thấy sợ hơn là khi bác sĩ đang lấy mẫu trong nhũ hoa chị. 
Chị được chuyển sang phòng khác, chụp thêm hai tấm Mammogram nữa. Trên màn hình chị nhìn thấy một mảnh kim loại sáng ngay trong nhũ hoa, bác sĩ vừa bỏ vào trong đó để đánh dấu. Trong giấy tờ nói mảnh titanium này chỉ nhỏ bằng nửa hạt gạo, nhưng ở trong hình nó được phóng lớn hơn. Trước mắt chị nó có hình dáng như mảnh trăng lưỡi liềm thu nhỏ lại. Chị thấy nó lấp lánh, đẹp quá!

Chị phải đợi kết quả trong ba hôm nữa. Trong ba hôm, mỗi tối đặt lưng xuống giường, chị lại băn khoăn  “Nếu bị ung thư, có nên cắt hay không?” Đó là một phần thân thể của mình, đã gắn bó với mình mấy chục năm rồi.
Nghĩ đến phải cắt đi một bên ngực chị tiếc quá. Nhũ hoa mà, hai bông hoa đang cắm trong bình ngực bây giờ tự nhiên cắt vứt đi một bông, cái bông còn lại chắc sẽ ngơ ngác buồn lắm. Dù hoa không còn rực rỡ như hồi xuân trẻ, nhưng nó vẫn đằm thắm dịu dàng bên chị một đời. Chị nghĩ đến những áng văn, những bài thơ ca ngợi vẻ đẹp, sự quyến rũ của bộ ngực phụ nữ. 
Buổi em về, xác thịt tẩm hương hoa 
Ta sống mãi thở lấy hồn trinh tiết 
Ôi cám dỗ! Cả mình em băng tuyết 
Gợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân
(Đinh Hùng)
Thượng Đế đã đặt vào cặp nhũ hoa đó cả vẻ mỹ thuật của hình thể đến nhiệm vụ đầy thiêng liêng của người mẹ. Chị là người mẹ của ba đứa con. Các con của chị cũng được bú sữa mẹ lúc còn bé bỏng và đến giờ chị vẫn nhớ cái cảm xúc khi lần đầu cho núm vú mình vào cái miệng nhỏ xíu đó.
Lâu lắm con thèm ăn gạo giã
Thèm mùi sữa ngọt sữa con so (Kiên Giang)
Chị sẽ buồn lắm nếu một ngày nào đó chị phải cắt đi một bên nhũ hoa, như người ta cắt một cành hoa héo tàn vứt ra ngoài sân.

Cám ơn Thượng Đế, ba hôm sau chị nhận được tin lành. Chị chỉ cần theo dõi mỗi sáu tháng, vì đó không phải dấu vết của ung thư. Bất giác, chị nhớ đến mảnh kim loại có hình trăng lưỡi liềm thu nhỏ đang nằm trong ngực mình, vẻ lấp lánh của nó đẹp như một câu thơ. Chị nhớ đã nghe ai nói: Trăng là một người bạn để cho kẻ cô đơn trò chuyện (*)
Từ nay khi nào chị cảm thấy cô đơn, chị sẽ cúi xuống ngực mình trò chuyện với mảnh trăng này.
 Ngày 13/12/2015
(*) The moon is a friend for the lonesome to talk to-Carl Sandburg