Friday, May 9, 2014

ĐẸP

Buổi sáng, cô còn đang nằm lơ mơ trong chăn, nghe tiếng điện thoại reo, cô với tay, áp cái ống nghe vào giữa cái gối và tai mình. Giọng Huế anh ở bên kia đầu dây:
- Em đang làm chi?
- Em còn ngủ
(Anh và cô cách nhau ba múi giờ)
- Dậy, tôi nói chuyện ni cho nghe, mà có ưng nghe không?
- Thì anh nói đi, chuyện gì vậy?
- Sáng ni soi gương, thấy sao mình đẹp trai thật.
Cô bật cười, tưởng chuyện gì lạ lắm, mà kể cũng lạ, một người ngoài sáu mươi mới bỗng nhiên thấy mình đẹp, cô hỏi:
- Đẹp hơn mọi khi hả anh?
- Tôi có bao giờ thấy tôi đẹp mô, mắt mũi chi cũng đều không đẹp, sáng nay cũng vẫn mắt mũi đó mà sao ngó vô gương thấy mình đẹp thật.
Cô chỉ biết cười, ở xa quá cô làm sao hình dung ra được là bỗng dưng anh đẹp như thế nào.
- Thôi, tôi phải làm việc, hết giờ nghỉ rồi, mà này bữa nay tôi đẹp thật.
Anh cúp máy. Cô cứ nằm cười mãi trong chăn, vì cái crisis của người đàn ông lớn tuổi này. Bỗng cô thấy tò mò, không biết sao tự nhiên anh lại khen mình đẹp. Cô tung chăn ra khỏi giường đi tìm tấm hình của anh. Tìm mãi cũng thấy một tấm, hình in trên một bìa sách. Cuốn sách phát hành cũng đến mười năm rồi. Trong hình anh có vầng trán rộng đẹp, mắt lộ, đeo kính cận, trông cứng cỏi.
Đối với cô, đàn ông không có tiêu chuẩn nhan sắc nào cho đến khi người đó bắt đầu nói, lúc đó mình mới nhìn thấy cái đẹp của họ.
Cô nhìn bức hình một hồi, tự nhiên thấy thương anh. Chắc sáng nay anh nhìn trong gương, anh hốt hoảng thấy tuổi già đang tới.