Friday, May 9, 2014

GIẤC MƠ TRƯA

Tôi biết Thành hơn năm năm rồi. Anh sang Mỹ theo diện HO của cha anh. Anh trông khá điển trai nhưng anh bị điếc nặng. Mẹ anh cho biết bà sanh anh ở dưới hầm trú bom, máy bay dội bom ngày đêm trong hai tháng liền họ mới ra khỏi hầm, nên màng nhĩ anh bị thủng, và anh không được bình thường. Vì ít học và điếc nên anh chỉ xin được chân phụ cắt cỏ. Muốn giúp đỡ Thành, thỉnh thoảng tôi có gọi anh sang làm vườn hoặc làm những việc dọn dẹp nặng. Khi anh đến làm, tôi cứ phải nói lớn tiếng nhưng nhiều khi anh chẳng nghe được nên tôi phải viết ra giấy. Tôi nhận thấy anh chậm nhưng là người khôn ngoan. Một lần, khi thay nước hồ cá vàng, anh cho ý kiến: “Mấy con cá này nó sung sướng vì mắt nó lồi ra quá, chúng không nhìn xa được, chỉ nhìn nhau thôi.”
Một hôm làm vườn xong, anh cho biết là anh sắp về Việt Nam để cưới vợ. Tôi tự hỏi lấy sang rồi làm sao nuôi. Gặp mẹ anh hỏi thăm thì bà cho biết là lần về Việt Nam hai năm trước, anh có gặp một cô anh rất ưng ý, nhà gái biết anh không có tiền nên sẵn sàng bỏ tiền ra lo mọi việc cưới hỏi và giấy tờ. Anh mới vào được quốc tịch Mỹ, bên Việt Nam hối quá.

Khi anh đem được vợ sang, cha mẹ anh làm một bữa ăn ra mắt bà con, bạn bè ở Mỹ, tôi cũng được mời. Lúc cô dâu chú rể đi chào bàn, tôi thấy cô khá xinh, mặt mũi sáng trưng, trong bụng tôi thấy hơi lo. Không biết cuộc hôn nhân này sẽ được bao lâu? Hay lại như những chuyện dài “Việt Kiều về nước lấy vợ” không vui lắm mà tôi vẫn được nghe. Khi cô đến bàn, tôi thay mặt mọi người đứng lên chúc mừng. Chú rể vì không nghe rõ nên chỉ cười, cô dâu chắc cũng còn ngượng ngùng không nói một câu nào. Mẹ anh vội đỡ lời:
“Xin cám ơn các cô chú, các bác đến dự tiệc vui với gia đình chúng tôi hôm nay. Xin cô chú, các bác thương và thông cảm cho vợ chồng cháu, một người điếc, một người câm.”
Có bàn tay lay thức tôi dậy.
“Em ngủ trưa mà sao ngủ lâu thế. Dậy đi ăn đám cưới cậu Thành chứ, trễ rồi.”