Friday, May 9, 2014

NGỌC

Trong một lần đi Đài Loan, chị Tâm mua được chiếc vòng ngọc rất ưng ý. Nhưng mỗi lần đứng tắm dưới vòi sen, không hiểu tại sao cái vòng ngọc trong tay chị Tâm cứ rung lên, chị đành phải tháo vòng ra cất vào ngăn kéo tủ đóng chặt lại mỗi khi tắm. Thế mà chị vẫn nghe tiếng lạch cạch của chiếc vòng rung lên trong ngăn kéo cho đến khi chị tắm xong.
Chị thắc mắc vào thư viện tìm tài liệu về ngọc, chị tìm được câu chuyện như sau:
Truyện kể, ngày xưa nước Trung Hoa không có nhiều ngọc như bây giờ. Nhưng người Trung Hoa biết xứ họ có nhiều tảng đá chứa ngọc ở trong dù không biết là ở tảng đá nào. Muốn có ngọc, không lẽ cứ gặp khối đá nào cũng đập tan ra rồi tìm ngọc hay sao?
Ở một con sông kia, có những tảng đá dọc suốt hai bên bờ mà mọi người đều nghĩ là nhiều tảng trong số đó có chứa ngọc. Họ kéo nhau đến đó để săn ngọc nhưng họ không được phép đập vỡ hết tất cả những tảng đá, chỉ được đập tảng nào có ngọc thôi. Làm thế nào để biết bây giờ? Sau nhiều lần bàn bạc, một bô lão lên tiếng:
- Ngọc thuộc dương, nên thần ngọc là đàn ông. Ta hãy đợi những đêm trăng sáng, nhóm thợ đàn ông trốn đi hết, chọn những thợ thiếu nữ còn thanh xuân cho xuống tắm khỏa thân ở dọc hai bên sông thế nào những vị thần ngọc cũng hiện ra ngắm, lúc đó mỗi thiếu nữ nhớ đánh dấu lấy một tảng đá có thần ngọc vừa chui ra.
Kế hoạch đó được đem ra áp dụng vào những đêm trăng mười bốn, rằm và mười sáu đã đem lại kết quả rất tốt đẹp. Sáng hôm sau của những đêm trăng đó có biết bao nhiêu những tảng đá bị đập tan ra để lấy ngọc. Nước Trung Hoa nhờ thế mà nổi tiếng về ngọc. Ngọc Trung Hoa làm thành nhiều món nữ trang cho phụ nữ bán ra khắp nơi trên thế giới. Có ai biết đâu mỗi miếng ngọc là một mảnh hồn của ông thần ngọc.

Sau khi đọc được câu chuyện đó, mỗi lần đứng dưới vòi sen tắm, chị Tâm không thấy chiếc vòng ngọc trong tay mình rung lên nữa. Chị cười vu vơ, khẽ nói một mình: “Cứ tự nhiên, tôi hiểu mà.”