Khi
anh đến cuối đường
mặt
trời đã đứng bóng
tại
sao em lại khóc
anh không
muốn nghi lễ
trong
căn buồng âm u
hồn
anh giờ bay bổng
hãy
buông cho anh đi
nhớ
anh, em cứ nhớ
xin
em đừng gục đầu
chỉ
xin em nhớ lại
những
ngày ta có nhau
Nhớ
anh, em cứ nhớ
nhưng
buông cho anh đi
Đoạn
đường này ai cũng
một
lần phải đi qua
ta
đi trong bóng lẻ
trên
con đường về nhà
Mỗi
khi em cô đơn
trái
tim em buồn thảm
hãy
tìm những người bạn
của
cả hai chúng ta
hãy
xoa nỗi xót xa
bằng
những điều tốt đẹp
Nhớ
anh, em cứ nhớ
nhưng
buông ra….anh đi.
(tmt-Dịch)
Miss me but let me go.
When I come to the end of the road
And the sun has set for me.
I want no rites in a gloomed-filled room,
Why cry for the soul set free?
Miss me a little but not for long,
And not with your head bowed low.
Remember the love that we once shared,
Miss me but let me go!
For this is a journey we all must take,
And each must go alone!
It’s all a step on a road to home.
When you are lonely and sick of heart,
Go to the friends we know.
And bury your sorrows in doing good deeds.
Miss me but let me go!
Author: Edgar Albert Guest