Cô
cháu, con của em ruột tôi. Cô bị ung thư gan, chạy Chemo cả 7 tháng không có kết
quả gì. Cục bướu ở trong gan vẫn càng ngày càng to ra. Bây giờ Bác Sĩ nói ngưng
chạy Chemo vì không có hiệu lực, sẽ chuyển sang uống thuốc viên. Những viên thuốc
này chỉ có tính cách kéo dài thời gian được ngày nào biết ngày đó.
Từ
khi cháu bệnh tôi vẫn thỉnh thoảng nấu ăn cho cháu, vì cháu không còn thích thú
gì trong việc ăn uống, nên mẹ cháu và tôi cứ phải nghĩ ra món gì lạ miệng rồi nấu
chút một cho cháu nếm. Bố cháu thì xay đủ loại rau và trái cây thay đổi, nhưng
cái gì cũng chỉ nếm một chút rồi thôi. Người cứ mỏng dần và da mặt xanh như lá.
Nhìn cháu thương lắm mà không dám tỏ lộ ra mặt sợ cháu buồn.
Từ
lúc cháu sinh ra, lúc nào cô bé ấy cũng có những người thân yêu bên cạnh. Cô có
tới 7 anh chị em, cô là Út. Cô có ba người mẹ. Mẹ sanh ra cô và hai chị của mẹ,
cô cũng gọi là Mẹ. Gia đình chúng tôi không có ai là Bác, là Dì. Tất cả ba chị
em đều là Mẹ của cả đàn con ba nhà cộng lại.
Làm
sao tôi không đau khi ôm Út vào lòng và biết là mình đang ôm một đứa con sắp bỏ
mình mà đi về một nơi miên viễn, một miền hoang vu như khói như sương nào đó.
Nơi mà mình không thể nào đến tìm lại được. Thượng Đế không bán cho ai một cái
vé khứ hồi. Út tới đó và Út ở lại, mặc dù nơi đó không phải là lựa chọn của Út.
Rồi một ngày rất gần đây, những người thân yêu của Út chỉ biết đứng nhìn theo. Đặt
vào tay Út một đóa hoa và nhìn Út quay lưng đi.
Từ
khi Út bệnh tôi hay mất ngủ, tôi biết như thế là không tốt, tôi cần khỏe mạnh để
giúp Út và cha mẹ Út khi cần tới mình. Tôi dỗ giấc ngủ mình bằng đọc sách. Tôi
mang cuốn The Tibetan Book of Living and Dying (Tạng Thư Sống Chết) của Sogyal
Rinpoche ra đọc. Tôi đọc để tìm trong
sách những hướng dẫn mình phải giúp đỡ người thân yêu cuối đời như thế nào.
Là
người Công Giáo tôi tin sau cái chết linh hồn của mình sẽ đi tới một nơi nào đó
tốt đẹp hay xấu hơn ở thế gian này. Tôi cũng tin vào sự quan phòng của Thiên
Chúa với tất cả mọi linh hồn, dù xấu hay tốt. Người sẽ phán xét với lòng bao
dung. Tôi tin cô cháu tốt lành của tôi sẽ được hưởng những điều tốt lành ở nơi
chốn thiêng liêng đó. Điều quan trọng là khi đối diện với cái chết cô có sẵn sàng
sửa soạn để đón nhận không?
Nếu
mình chấp nhận và tự giúp cho hồn mình thanh thản thì mình sẽ được đón nhận một
sự ra đi êm ả. Nếu mình chống lại, tiếc nuối thì rất tội nghiệp cho phần xác
cũng như phần hồn của mình. Chống chọi với tử thần là một điều không thắng nổi
bao giờ.
Người
Công Giáo tin rằng: Cái chết là cuối cùng
của sự tồn tại cá nhân và sự khởi đầu của vĩnh cửu, khi cơ thể và tâm hồn được
tách ra. Nhưng
đối diện với cái chết là chuyện rất khó khăn với người đang đi vào cái chết và
những người thân yêu chung quanh.“Thiên cổ
gian nan duy nhất tử.” Gian nan với
người chết và cả với người sống.
Trong
buổi trưa vắng lặng, tôi ngồi một mình với Út, tôi cầm tay Út nói:
Mẹ
nói cũng thấy khó khăn và mẹ biết cũng khó cho con chấp nhận những lời mẹ nói. Nhưng
con biết rồi đấy, khi con ra nghĩa trang thăm ông bà, con đôi khi đọc những tấm
bia chung quanh, con chắc cũng nhìn thấy nhiều người chết trẻ. Họ chết vì bất cứ
lý do gì: Chiến tranh, bệnh tật, tai nạn…Họ chết ở những tuổi khác nhau, nhưng
con thấy rõ ràng là có nhiều người rất trẻ, trẻ hơn con hay bằng tuổi con hoặc
lớn hơn con vài ba tuổi. Người ta chết ở bất cứ tuổi nào con ạ. Điều này chỉ giữa
Thượng Đế và người chết biết với nhau thôi.
“Con
biết”, Út vừa chậm nước mắt vừa nói. Tôi cũng nhắc cho Út biết rõ ràng là những
đứa con của Út sẽ được cha của chúng và cả đại gia đình ông bà, họ hàng săn sóc
thương yêu, nhất là hai người chị còn trẻ của Út.
Con
nhớ là Chúa không bỏ ai. Cánh cửa này đóng sẽ có cánh cửa khác Chúa mở ra. Hai
đứa con nhỏ của con khi lớn lên Chúa sẽ xếp đặt cho chúng gặp những điều tốt
lành may mắn để bù lại sự thiếu thốn của người mẹ. Con cứ tin như thế thì con sẽ
có cái tâm an.
Út
khóc lặng lẽ, nhưng Út gật đầu.
Hai
mẹ con cầm tay nhau cùng đọc lời cầu nguyện, cùng thổn thức. Điều
khó khăn trong lồng ngực tôi đã mang ra chia sẻ được với con. Tôi tin là ít nhất
trong khoảng khắc ngăn ngủi này Út thấy lòng thanh thản hơn một chút. Tôi
ra về, ngực tôi có nhẹ hơn một chút, nhưng lòng tôi vẫn đau như cắt. Đối diện với
sự mất mát quá nghiêm trọng này quả thật không dễ, vì chẳng làm thế nào mà đặt
một cái gì đó có thể thay thế vào cái ghế trống của đứa con thân yêu trong gia
đình sắp rời bỏ.
Không
có Út, tôi gục mặt vào tay lái để mặc nước mắt mình chẩy ra đầm đìa. Con đường
tôi đang đi lá vàng vẫn rơi và gió vẫn thổi nhè nhẹ như là không thổi.
Út
ơi chiếc lá nào sẽ là con!
Mẹ
Tú
Nov.11/2017