Thursday, November 8, 2018

Vỡ


Viết cho Teresa Uyên Chi Đỗ

Con vỡ
Vỡ như mặt trăng, rắc từng mảnh xuống vườn nhà trong ngày rằm, những mảnh trăng huyễn hoặc không ai nhặt lên được.
Thế là cả nhà mất mặt trăng.
Con vỡ
Vỡ như chiếc bình pha lê đang cắm những bông hoa lan trắng mà con yêu thích nhất, những mảnh nhỏ ngũ sắc lấp lánh tung khắp nhà, không ai dán những mảnh vỡ vào nhau được nữa.
Thế là mất cái bình pha lê đẹp nhất của cả nhà!
Con vỡ
Vỡ như trái bóng ngày sinh nhật của trẻ thơ, cứ bay lên, bay lên rồi mất hút
những mảnh cao su nhiều màu rơi ở nơi nào, không ai nhặt lên được.
Chao ôi! Trái bóng nổ ở khoảng trời nào rồi!
Con vỡ
Vỡ như bài Thơ vỡ, những con chữ tung muôn nơi không nhặt lên được, dấu sắc, dấu huyền thất lạc, không làm sao chắp lại bài Thơ cũ.
Thế là mất cả một bài Thơ!
Con vỡ
Vỡ như nước mắt của chồng, con,cha mẹ, anh chị em, họ hàng vỡ theo. Không ai nhặt được những hạt nước mắt lên trả về cho những đôi mắt đó.
Thế là những đôi mắt cũng vỡ theo!

Mùa Thu ngoài kia đang vỡ cùng với con, không ai nhặt được những chiếc lá đã chết lên gắn lại vào cây ngay bây giờ.

Những mảnh pha lê, những mảnh bóng bay thì không ai nhặt lại được nữa, chúng ta cứ để cho nó mất đi. Nhưng mảnh trăng sẽ trở về vào ngày rằm khác, bài Thơ sẽ hồi sinh những con chữ, những giọt nước mắt sẽ trong suốt như những giọt sương cho mắt hồi sinh và những chiếc lá sẽ xanh trở lại trong mùa xuân.

Con sẽ không còn vỡ nữa.
tmt
10/29th/2018

Shattered
(To Teresa)

Like a shattering moon which scatters its light in the garden during full moon nights, where the broken pieces of moonlight can’t be picked up.
The family has lost the moon.

Shattered
Like the crystal vase full of white orchids which you so dearly loved has just shattered. The broken crystal pieces are thrown all over the house, shards that can’t be glued together anymore.
There goes the most beautiful crystal vase in the house.

Shattered
Like a baby’s birthday balloons, flying high and away then pop, their colorful rubber pieces are dispersed everywhere and no one pick them up.
Oh dear, no one knows where in the sky the balloon has popped. 

Shattered
Like a broken poem, its words being thrown in all directions and all the accents are lost and the poem can’t be put together again.
The poem is lost, unfinished.

Shattered
Like the shattering tears of husband, children, parent, sibling, and relatives. No one can pick up their tear drops so it may return to those mournful eyes.
 Therefore the broken eyes are sure to follow! 

The autumn is now dying together with your passing. The yellow leaves on the ground won’t be picked up by anyone and be re-attached to the trees so they may live again.

No one would pick up the crystal shards, the torn rubber pieces from the balloons. We leave them wherever they are.

What will come back will be the moon on a full moon night, the new words of a new poem being composed. The clear tear drops will be like the morning dews, reinvigorate the eyes and the leaves will sprout again from the trees in the coming spring.

You will be whole again. 

tmt ( Translation by Hung Vu)
Oct.29/2018