Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con (Bùi Giáng)
Thi đến gặp tôi, tối hôm tôi đang sửa soạn về Việt Nam. Chuyến bay một
giờ sáng, cất cánh từ Seattle. Tôi phải có mặt ở phi trường trễ lắm là
mười giờ.
Thi vừa ngồi phụ tôi thu xếp hành lý vừa nói khe khẽ.
- Mắt em bây giờ tệ quá. Lái xe mỗi lần nhìn xa em phải ngẩng thật
cao đầu lên, vì một nửa phần đồng tử phía trên của em không nhìn rõ nữa.
- Nguy hiểm quá, thế em đi khám mắt chưa? Tôi lo lắng hỏi.
- Có em đã đi bác sĩ chuyên môn rồi, chắc chỉ có cách thay mắt thôi. Không kiếm được thì chỉ đôi ba năm nữa là em mù.
Tôi bàng hoàng vì cái tin lạ lùng này. Thay mắt, kiếm ở đâu ra mắt mà
thay bây giờ. Tôi buông mấy cái quần áo đang cho nốt vào va-li xuống
đất, lại thật gần, nhìn vào mắt Thi.
- Đâu, đưa chị xem nào, em nói gì nghe sợ thế.
Thi ngồi thẳng lưng lại trên ghế, hai tay để trên đùi, mặt ngửng lên một chút, cô mở to hai mắt, nói khẽ:
- Chị xem đi.
Tôi cúi xuống, nhìn vào đôi mắt đang mở to của Thi, hỏi còn khẽ hơn cô:
- Cả hai mắt hả em?
- Dạ
Tôi chăm chú nhìn, chẳng thấy gì khác biệt, dưới hàng mi là đôi mắt quen
thuộc, tròng đen long lanh luôn ánh lên một chút tinh nghịch của Thi,
tôi nói:
- Sao chị không thấy cái gì khác lạ cả.
Chị nhìn kỹ ở tròng đen đi.
Tôi nhìn thật kỹ, có, tôi thấy, có một cái viền trắng thật mỏng ôm đè
trên tròng đen ở cả hai mắt như một nét vẽ thật mảnh của trăng lưỡi
liềm. Tôi kéo một chiếc ghế, ngồi sát xuống cạnh Thi, cầm tay cô bóp nhè
nhẹ, im lặng.
Hai chúng tôi ngồi im một lúc khá lâu, Thi cất tiếng trước:
- Em biết, chỉ có chị mới giúp được em chuyện này. Chị thương em nhé.
- Thì em cứ nói đi, việc gì chị làm được chị sẽ làm ngay cho em.
- Chị về Việt Nam, tìm mua cho em một đôi mắt mới.
Tôi ngẩn người ra hỏi lại, cho rõ:
- Em định nói chị mua hộ cặp lông nheo giả phải không?
Thi cười cười:
- Không chị ạ, mắt, chứ không phải lông nheo.
- Ai nói với em là có thể mua mắt ở Việt Nam?
- Ở Việt Nam bây giờ cái gì cũng mua được, nếu biết chỗ và có tiền, em biết chị sẽ tìm được.
Thi nói với giọng rất quả quyết, như việc mua mắt ở Việt Nam, Thi đã
từng mua rồi. Tôi hứa nhưng không tin ở chính lời nói của mình.
- Ừ thì chị sẽ tìm, tìm được chị sẽ báo cho em biết để em sang
thay, nhưng em có biết là em có thể ghi tên xin mắt ở chương trình
Organs Donation chứ?
- Em biết, nhưng chờ ở đó lâu lắm, chắc gì đã đến phiên mình. Ai
cũng nói với em Việt Nam bây giờ cái gì cũng nhất hết, chị chịu khó hỏi
hộ em.
Tôi về Việt Nam, cái việc Thi nhờ là một nỗi ám ảnh khôn nguôi, tôi biết
đó là một điều tôi không thực hiện được. Tôi đã hoãn tất cả chuyến đi
Tours với thân nhân, đi gõ cửa các văn phòng bác sĩ Nhãn Khoa, đi hỏi
han tất cả những người quen, lạ, tôi gặp trong hai tuần nay. Mỗi người
nói một cách, có người bảo cứ ráng tìm đi, Việt Nam cái gì mà không có,
có tiền là có hết.
Hy vọng tìm được cho Thi “Đôi Mắt Sống” mỗi ngày một nản. Tôi email cho
Thi nói, chắc là không thể nào thực hành được cái nhiệm vụ Thi giao phó.
Thi nên ghi tên và chờ ở chương trình Organs Donation ở Mỹ thôi. Thi
trả lời ngắn, nhưng rất quả quyết: “Em biết chị sẽ tìm được”. Câu trả
lời làm tôi phát hoảng.
Một hôm tôi đang đi bộ gần công viên Tao Đàn, chán nản vì sự vô lý của
bạn mình, giao cho mình một cái nhiệm vụ không thể nào thực hiện được,
đành thất hứa thôi. Đang lang bang nghĩ ngợi, bỗng thấy một đám đông
đang tụ lại, bâu kín lấy hai chiếc xe bít bùng của nhà nước vừa đậu lại
trước một cái trụ sở công an. Tiếng người đi đường, lao xao: “Xe bắt
gái, bắt gái.” Tiếng mấy người đàn ông mặc đồng phục xanh mầu lá cây
quát tháo: “Lui ra, lui ra” Hai chiếc xe trút xuống vệ đường khoảng gần
ba mươi cô, các cô còn trẻ lắm, khoảng 16, 17 đến 25 tuổi là cao, họ mặc
váy ngắn, hoặc quần jeans bó, mặt phấn, môi son, nhưng vẫn rõ nét gái
tỉnh lẻ.
Người đi đường lao xao: “Mấy cô ở ổ mại dâm hay ở văn phòng môi giới hôn
nhân đấy. Đang đi khách hay đang để tụi Đài Loan, tụi Đại Hàn kiểm tra
hàng thì bị bắt đấy, rõ khổ.”
Các cô líu ríu bước cả vào chân nhau, một tay nắm chặt tay nhau, một tay
đưa lên che mặt. Bàn tay các cô nhỏ quá, không thể che kín mặt.Che được
mắt mũi, thì hở môi, những đôi môi buồn như cánh hoa héo; che được mũi
môi, thì hở hai con mắt, hai con mắt thất thần đến tội nghiệp.
Người xem lại nói: “Toàn gái miền Tây Nam Bộ cả đấy, trông biết liền à.”
Tôi xa quê nhà đã lâu, không biết giữa gái miền Tây và gái miền khác,
khác nhau thế nào. Chỉ thấy thương cho con gái Việt Nam quá đỗi.
Đêm hôm đó, khuya lắm tôi mới đi ngủ, khó ngủ quá, trằn trọc mãi gần
sáng mới thiếp đi. Tôi mơ thấy mình hình như đang đi vào một ngôi chợ ở
Sóc Trăng hay Cà Mâu gì đó. Tôi dừng lại ở một gian hàng bán tôm khô, cá
khô. Cái gian hàng nhỏ xíu thế mà có cả mấy chục cô tranh nhau bán, họ
thấy tôi vào, họ ùa cả ra một lúc. Tôi nhìn họ, thấy quần áo họ lạ lùng
quá, hình như toàn bằng giấy cả, tiếng giấy chạm vào nhau nghe sột soạt
mỗi khi họ cử động, người nào cũng mặt trắng như sáp, đặc biệt hai con
mắt của họ rất to, không có tròng trắng, chỉ toàn tròng đen, một màu đen
như than, đen như mực tầu, đen như đêm ba mươi vậy.Những đôi mắt buồn
đến não lòng.
Họ tranh nhau bán hàng cho tôi, tôi nhìn xuống những chiếc khay họ đưa
ra mời: Có khay đựng tôm khô, có khay đựng cá khô, nhưng có khay toàn
những đôi môi mầu hồng, mầu đỏ, có khay đựng những quả tim còn thoi thóp
đập, có khay đựng toàn những cặp mắt buồn, đen tuyền. Những cặp mắt như
họ vừa móc ở trên mặt xuống để vào khay. Tôi chọn mua một cặp mắt, tôi
cho là đen nhất trong khay. Nhưng những cô khác, chen nhau cầm những
khay hàng của mình trút xuống người tôi. Tôi sợ hãi đi giật lùi, rồi lao
đầu chạy ra khỏi chợ. Tất cả khay hàng đổ tràn trên mặt đất. Tôi dẫm
lên tôm khô, cá khô, lên môi hồng, lên tim đỏ…. Tôi chạy, chạy, chạy.
Tôi choàng tỉnh dậy, thấy như tay mình đang nắm chặt một vật gì, tôi mở
từ từ bàn tay ra, đó hai mảnh than đước Cà Mâu, đen nhánh, chỉ nhỏ bằng
hai tròng mắt.
Tôi mang cái laptop ra: Thi, em nói đúng. Ở Việt Nam, cái gì cũng có,
chị sẽ mang về cho em một cặp mắt mới, nhưng là cặp mắt rất buồn. Em
nhận nhé!
Trần Mộng Tú
Tháng 4/2011