(Nhớ mãi nhà thơ Trần Dần)
Chúng
tôi ở Bellevue
trong
một ngôi nhà rộng
chỉ
có hai người
các
con đã dọn ra
vợ
chồng không còn trẻ nữa
như
vườn gầy đã hết ra hoa
như
cành đông bắt đầu thưa lá
tóc
sợi trắng sợi xanh chen nhau hối hả
mỗi
bình minh gương lược ngẩn ngơ nhìn
Tôi
quanh quẩn ra vườn bới cỏ tìm sâu
vào
bếp kho nồi cá nhỏ
xem
lại hũ dưa
đứng
trước cửa nghe hồ trở gió
gió
từ xa, xa như tận quê xưa
căn
nhà rộng như nới được nỗi buồn về bên ấy
Tôi
ở nơi này cách Việt Nam gần mười ngàn dặm
sao
đứng trước cửa nhà vẫn thấy quê hương
thấy
trăm con sông nhỏ
sông
Nhuệ, sông Cầu, sông Thương, sông Đáy
sông
Cửu Long, sông Hậu, sông Tiền
những
con sông dài, ngắn, nông, sâu
những
con sông xanh biếc
nước
đã đổi sang mầu
nước
ô nhiễm như lòng người ô nhiễm
những
con sông thu hẹp cả lòng sông
rác
lớp lớp tuôn vào làm cạn kiệt
cá
thiếu nước lên bờ nằm chết
như
người thiếu tự do
thở
rất nhẹ như là không thở
Tôi
thấy Sài Gòn người đi như sông chảy
những
dòng sông người
trôi
mãi chẳng vào bờ
Tôi
ở nơi này cách xa Việt Nam gần mười bốn ngàn cây số
bỗng
dưng nghe ngàn nỗi nhớ quanh mình
Nhớ
nắng trưa, mưa tối, gió bình minh
những
nỗi nhớ như vệt màu trên tranh rất cũ
Chúng
tôi ở Bellevue
thành
phố nếu gọi bằng ngôn ngữ của tôi
sẽ
tên là “Ngoạn Mục”
đứng
trên thềm nhà nhìn ra ngã ba của dòng nước
vẻ
đẹp như tranh
tôi
hay bâng khuâng hỏi
rẽ
ngã nào sẽ về đến quê hương
Tôi
vẫn mơ hồ hát “Chẳng biết nơi nao
là chốn quê nhà”
nước
vẫn trôi
nước
vẫn trôi xa
Dòng
nước không biết nói
chẳng
ai trả lời tôi
Chiều
cuối năm tôi nghiêng xuống hồn mình
nghe
như có tiếng chuông rung
tiếng
chuông vọng từ nơi xa lắm
xa
như tận quê nhà
Chúng
tôi ở Bellevue
hai
người một căn nhà hạnh phúc
hai
người cùng chung một đất nước
chỉ
có một tôi hay buồn
Chỉ có một tôi ôm nỗi nhớ quê hương.
(Chẳng
biết nơi nao là chốn quê nhà -TCS)