Tuy vườn sau nhà tôi ở hướng tây, mùa hè nóng thế mà góc vườn vẫn không đến nỗi nào, nhờ có vách tường đá dựng cao và cây mộc lan cổ thụ với những tán lá rộng che kín hai phần ba khu vườn. Chim, thỏ, sóc và nai vẫn tìm đến mỗi ngày. Nhất là nai, sáng sớm chim chưa kịp hót, người chưa ai dậy đã nghe tiếng chân nai bước lạo xạo trên đá sỏi. Chúng vào tìm ăn những nụ hồng.
Hè năm nay tự nhiên xuất hiện một vị khách
không mời, lạ hoắc.Vị khách này làm chim, sóc và thỏ phải chạy xa, trừ
nai. Đó là một con chuột núi.
Gọi nó là chuột núi vì một buổi
sáng từ trong bếp ngó ra vườn sau, giữa khe của những phiến đá tôi thấy
nó chui ra. Nó không lớn lắm, chỉ bằng một quả dưa chuột, (hóa ra dưa
chuột bằng nó chứ không phải nó bằng dưa.) Khi nó xuất hiện mấy con thỏ,
con sóc tự nhiên không thấy nữa. Cái máng thức ăn treo trên cành mộc
lan cho chim, đôi khi gió đung đưa hoặc chim ăn làm vung vãi xuống gốc,
thỏ hay sóc thường tới ăn. Khi nó chạy ra chạy vào thì sóc và thỏ không
còn dám bén mảng, cái màu lông đen nhánh của nó đã làm mấy chú này phát
sợ. Nó đặc quyền ăn hết những hạt ngũ cốc rơi xuống.
Nó chạy rất nhanh, chỉ nghe tiếng tôi kéo cánh cửa ra vườn là nó phóng ngay vào một cái khe giữa hai vách đá gần nhất.
A,
hôm nay thật lạ, ở trong phòng ăn nhìn qua khung cửa kính, tôi thấy nó
đang chễm chệ ngồi trên cái máng ăn của chim, chúi cái mỏ vào, hì hục
ăn, trông thật là xấu. Nó làm tôi liên tưởng ngay đến sự so sánh với
cách ăn rất thong thả của chim, những con chim cúi xuống, mổ đôi ba hạt,
lại ngửng lên, nghiêng nghiêng cái đầu chíp chíp gọi bạn tới chia xẻ.
Mới nên thơ làm sao!
Con chuột hôm nay, không thèm đợi thức ăn
rơi xuống gốc cây nữa. Thấy mà hoảng! Tôi gọi chồng ơi ới, ra mà xem con
chuột tinh khôn này. Làm sao mà nó lên đây được. Nó làm tôi liên tưởng
đến những ông Làng, ông Xã ở thôn quê ngày trước. Bắt đầu còn lấn loanh
quanh vòng ngoài thửa ruộng, rìa đất của dân nghèo, dần dần chiếm luôn
cánh đồng, chiếm luôn cả vườn đất hương hỏa mấy đời của cha ông người ta
để lại. Cái cách nó hì hục ăn ngũ cốc của chim chẳng khác chi các ông
to bà lớn ngày nay ở quê nhà, khi đã ăn được của dân, là ăn cho cạn tàu,
ráo máng.
Chúng tôi đập tay vào khung kính cửa sổ gây tiếng động, nó chạy thoắt ngược lên sợi giây thép treo cái máng, chuyền sang cành, chạy ra thân cây, tuột xuống thật nhanh, phóng ngay vào một cái khe đá.
Chúng tôi đập tay vào khung kính cửa sổ gây tiếng động, nó chạy thoắt ngược lên sợi giây thép treo cái máng, chuyền sang cành, chạy ra thân cây, tuột xuống thật nhanh, phóng ngay vào một cái khe đá.
Tôi nói:
- Anh đặt cho em cái bẫy, em không muốn nó ăn thức ăn của chim và em muốn mấy con sóc, con thỏ hiền lành của em trở lại vườn.
- Anh đặt cho em cái bẫy, em không muốn nó ăn thức ăn của chim và em muốn mấy con sóc, con thỏ hiền lành của em trở lại vườn.
Chồng tôi đi tìm cái bẫy, anh đặt một miếng pho-mai
vào trong bẫy, đặt ngay dưới chân vách đá. Tôi hỏi thật kỹ liệu nhỡ thỏ
và sóc chui vào có chết không? Anh nói chỉ bắt thôi, nghĩa là chui vào
không chui ra được. Như thế mình có thể thả ra hoặc mang đi nơi khác.
Tôi yên tâm. Chờ mãi không thấy con chuột núi chui vào bẫy, thỏ sóc vẫn
chưa dám tìm đường về. Điều giận là con chuột không coi tôi ra gì cả,
vẫn thỉnh thoảng nó chễm chệ ngồi trên cái máng thức ăn của chim. Chim
không dám về nữa. Bây giờ một mình nó làm chủ khu vườn.
Cả khu vườn vắng bặt tiếng chim ca.
Tôi
bàn với chồng nên dùng mồi khác. Anh không những dùng mồi khác, anh còn
dùng bẫy khác. Cái bẫy này nhỏ hơn, nhưng không phải cái lồng như bẫy
cũ mà là cái bẫy mở, đặt miếng mồi có ngũ cốc trộn với bơ đậu phộng
(peanut butter) vào giữa bẫy. Con vật nào mà bước vào, chạm tới miếng
mồi, thì cái bẫy sẽ xập xuống, hai cái chân hoặc cái đầu sẽ bị giữ lại.
Cái bẫy này bằng gỗ mỏng, cái lò so để xập xuống cũng rất đơn sơ. Nó sẽ
không chết, nhưng không ra được nếu không có ai gỡ nó ra. Cái bẫy này
cốt không tổn thương đến con vật.
Tôi hạ cái máng thức ăn của
chim xuống, chỉ còn một chút hạt ngũ cốc vương lại. Tôi vứt cái máng vào
thùng rác. Sẽ thay cái máng mới cho chim vì đoán là mùi chuột không
thôi, cũng đủ làm chim sợ, không dám trở về vườn cũ.
Chúng tôi chờ hai,ba, ngày chưa thấy con chuột sập bẫy, cứ hồi hộp chỉ sợ sóc hay thỏ bị nạn.
Đến
ngày thứ năm, cái bẫy mất tích. Chúng tôi đi tìm chung quanh vườn,
không thấy đâu cả. Leo lên đồi, ra sau bức tường, nhìn vào những bụi
lau, bụi hoa dại, bụi dâu đen (black berry), đi suốt dọc con đường mòn
trên đỉnh đồi không hề tìm ra cái bẫy.
Cả tuần kế tiếp không thấy
cái quả dưa chuột đen thui xuất hiện. Thỏ, sóc vẫn chưa thấy trở lại.
Tôi với chồng tôi cứ đặt ra bao nhiêu giả thuyết: con nào sập bẫy rồi
lôi cả cái bẫy đi? Tôi chắc chỉ là con chuột, vì chỉ có con chuột tinh
quái mới biết lôi cái bẫy, sóc hay thỏ hiền lắm, chúng sẽ mắc kẹt luôn ở
đó cho tới khi được giải cứu.Vậy con chuột lôi cái bẫy đi tới đâu, xa
tới thế nào mà chúng tôi tìm không ra?
Sáng sáng, trưa trưa, lại
chiều. Khi rảnh rỗi, tôi nhìn ra vách đá, nhìn suốt chiều dài bức tường,
nhìn ở gốc cây mộc lan, nhìn dưới chân chậu cúc trắng. Mong như mong
một người đi xa về.Tuyệt nhiên, không thấy cái màu lông đen bóng trên
thân hình như quả dưa chuột xuất hiện nữa. Nó đi đâu? Những con
thỏ, con sóc đã mon men tìm về vườn, chim đã bắt đầu đập cánh, ríu rít
gọi nhau trên cành. Đó là dấu hiệu con chuột đã bỏ đi thật xa. Nó đi xa
với cái bẫy trên người?
Nó đi đâu? Chắc chắn nó phải mang theo
cái bẫy. Hai chân trước hay cái đầu vướng trong bẫy mà nó vẫn lôi đi đến
một nơi nào xa tới nỗi chúng tôi không tìm được thì nó giỏi lắm. Tôi
hình dung ra nó mang theo cái bẫy đi giật lùi, vì đầu và hai chân trước
bị kẹt trong bẫy, đi tìm đồng loại ở một nơi nào đó. Chuột là loài gậm
nhấm hay lắm, nếu chúng thông minh, xúm vào gậm rách miếng gỗ mỏng, có
thể cái bẫy sẽ bung ra, bạn chuột sẽ cứu được nửa thân mình nó ra khỏi
bẫy. Hay nó là một con chuột ở trong một nhóm chuyên phản bội
nhau, nên không cứu nó, nó phải đi tìm một cái hốc nào trong bụi rậm,
chui vào đó, rồi chết mỏi mòn vì đói.
Tôi thật sự không muốn nó
chết, chỉ không muốn nó xuất hiện ở nơi không thuộc về nó, làm những con
thú hiền lành như chim, thỏ, sóc sợ hãi phải bỏ khu vườn mà đi.
Bây
giờ tôi chỉ muốn nghĩ một đoạn kết tốt đẹp về con chuột núi này, như nó
là một con chuột khôn ngoan, đã tìm được cách thoát khỏi cái bẫy, biết
hối hận và bỏ đi thật xa. Nó đủ thông minh để hiểu rằng khu vườn này là của muông chim, của thỏ hoang và sóc, nó không nên quay trở lại.
Đất
đai này, cây cỏ này, thực phẩm này, chưa hề là của chuột bao giờ. Nó
không nên bắt chước loài người, kẻo phải trả cái giá cho sự chiếm đoạt
những cái gì không thuộc về mình.
Tháng 8/12/15