Cuối năm
rồi, mẹ đi đâu. Chiếc áo nâu nhăn lưng mẹ còng, một tay nhặt rác cho
vào túi, chiếc túi to như một cái chăn. Cái nón mẹ đội trên đầu che
mưa nắng, đã xác đã xơ từng thớ lá gồi. Giữa dòng xe cộ nghiêng thân
mỏng, mẹ nhặt buổi chiều mảnh nắng rơi.
Mẹ
đi mẹ có biết đi đâu, đôi dép cao su gót chân sầu, vỉa hè mẹ vấp bao
nhiêu bước, bước thấp bước cao mẹ về đâu.
Mẹ
đi lẩy bẩy dáng xiêu xiêu, có ai đợi mẹ bữa cơm chiều, chiều cuối năm
bếp nhà ai nhóm, lửa hồng tiếng củi gọi nhau về.
Mẹ
có chỗ về không đêm cuối năm, mẹ có ai đón mẹ cho niềm vui, có ai xách
hộ mẹ túi rác có ai trút vào túi tiếng cười.
Mẹ
già ơi mẹ bao nhiêu tuổi, con mẹ đâu cháu mẹ đâu. Mẹ băng qua đường coi
chừng xe đụng, xe đụng túi rác bay lên không.
Mẹ
ơi ông nhà nước đang lo kinh tế, nước mình không biết sẽ đến đâu. Ngay
như ông ấy còn không biết, mẹ chẳng nên trách mình không biết đi đâu.
Đến
đâu là chuyện ông kinh tế, đi đâu nhặt rác chuyện người dân
Cái
túi nước mình to như thế, ai biết bên trong đựng những gì. Cái túi
của mẹ bao nhiêu rác, mẹ nhớ hôm nay mẹ nhặt được gì.
Mẹ
cứ đi đi, chiều ba mươi, nhà ai mâm cao nhà ai cỗ đầy, thân già nón
rách còng lưng xuống, rác cho vào túi chắc sắp đầy.
Mẹ
đi nhặt rác trên hè phố, thân mẹ cong như tấm bản đồ. Ông kinh tế cứ
nhìn vào mẹ là biết nước mình sẽ đi tới đâu.
tmt
12/27/2016
-
Vào
xem Tin và Hình trên báo Người-Việt, ngày hôm nay 12/27/2016
Ông Nguyễn Chí Dũng, thứ
trưởng của Bộ Kế Hoạch Đầu Tư Việt Nam thú nhận: “Kinh Tế Việt Nam
tuy vẫn bước, nhưng không biết đi đến đâu.”