Cây cầu qua suối đã tháo mất rồi ,cây cầu mục nát
cây cầu sẽ rơi, người ta tháo đi không thay cầu mới , con suối thản
nhiên dòng nước cứ trôi.
Em lội qua suối tới
trường còn trong mù sương, miền núi mùa đông hai bàn chân run, em lên mười
hai hay em lên sáu, em là bình minh hay em là hơi sương.
Dạy sớm đi em dậy trước gà gáy, con đường đến trường
con đường còn tối nhìn hoài không ra, nghe tiếng nước biết là con
suối, mình dắt tay nhau trường còn thật xa.
Bà nội trên lưng cõng cháu nhỏ, tay dắt theo một cháu
lớn hơn. Ba bà cháu mang nhau qua suối, trường học trường đời ướt
sũng nguồn cơn.
Mẹ cũng đi qua suối này ra chợ, cha cũng quần cao
nhúng chân xuống đây cha đi thật sớm trước khi em dậy, khi cha trở về
con suối không hay.
Tất cả dân làng ngày ngày lội suối, hai bàn chân da
có nhăn nheo, hình như có ai cúi xuống, soi gương mặt buồn vào dòng
suối thân yêu.
Ở thành phố xa người ta không lội suối, những đôi dày
đẹp không làm da chân nhăn nheo, người ta di chuyển bằng những chiếc xe
giá nghe đâu tiền tỷ, em cúi người uống ngụm nước suối trong veo.
Ba chú học trò như ba viên sỏi, nước suối giá lạnh
cặp sách trên lưng, viên sỏi lăn theo từng vòng nước cuộn, thả trên
mặt nước chiếc bóng rưng rưng.
Ngày tháng lớn dần liệu em còn nhớ đã có một thời
em được qua cầu, đã có một thời cây cầu tàn lụi, con suối tuổi thơ
róc rách trong em.
Cây cầu tháo đi bao giờ bắc lại, hỏi ông không biết,
hỏi bà nói chờ. Các ông bà ngồi trong nhà ấm áp làm sao biết được buốt
giá tuổi thơ.
Chờ đến khi nào cây cầu mới bắc, thôi em đành để chân
cho suối trôi xuôi.
Này em con suối đầu tiên đó, sẽ đưa em vào dòng sông
đời, sông sẽ đưa em thẳng ra ngoài biển, biển mênh mông không bến không
bờ.
Em ơi nhớ nhé đừng ra biển, ta chẳng muốn em thành con
cá bơ vơ.
Trần Mộng Tú
(*) Hòa Bình, Suối Cái, xã Lỗ Sơn hàng trăm em từ Tiểu Học
đến Trung Học phải lội suối mỗi ngày tới trường từ 6 giờ sáng. Cây
cầu mục nát kéo xuống không biết khi nào mới có cầu mới.(Bản tin
Người-Việt 12.28.2016)