Mẹ
hẹn bốn cô con gái tới ăn Bún Bò Huế vào sáng thứ Hai. Sáng thứ Hai là thời
gian thích hợp nhất cho cả bốn cô. Bốn cô cùng có con ở tuổi đi học từ Mẫu Giáo
tới lớp Tám, mỗi cô có lịch trình đi làm bán thời gian, đưa đón con của họ khác
nhau, nên hẹn một buổi ăn trưa ngày thường không dễ.
Từ
mấy hôm trước mẹ đã đi chợ mua đủ thịt, rau, bún và nồi Bún Bò bắt đầu nấu ngày
hôm qua.
Cô
Hai nói
- Bát của
con ít bún nghe
Ừ
mẹ sẽ cho ít bún
Cô
Ba nói
- Bát của
con nhiều thịt bò
Ừ,
mẹ sẽ thêm cho hai miếng
Cô
Tư nói
- Bát của
con nhiều móng giò, mẹ có đủ không?
Mẹ
có thêm hai cái móng chân của mẹ, nếu con muốn để mẹ đi rửa chân đã.
Cả
bốn cô và mẹ cùng cười vang căn bếp nhỏ. Mấy cô vừa ăn vừa nhìn chung quanh cái
bếp của mẹ vừa rù rì vào tai nhau nói xấu
mẹ.
- Nhìn kìa,
bà đang thu mấy cái muỗng nhựa cho vào máy rửa chén
Cô
Ba nói
- Bao giờ tới
đây, em cứ nhìn trong tủ đồ khô của mẹ, cái gì quá hạn là em vứt đi, mẹ mua cho
thật nhiều, dùng không kịp nên luôn có đồ cũ trong bếp. Hôm trước mẹ cho vào
rau xà lát mấy lát hạnh nhân, em ăn biết ngay là hạnh nhân quá hạn, hôi mùi dầu
không à.
Ừ,
cứ nói xấu mẹ đi, thế mà lúc cần đến
món gì, hỏi mẹ cũng có ngay. Ngay cả khăn giấy, đĩa giấy mẹ cũng không bao giờ
thiếu.
- Mẹ ơi, những
thứ đó thì mẹ tích trữ không sao nhưng gia vị, trừ nước mắm và muối thôi, còn
như tương đen, tương đỏ, mẹ để lâu quá cũng không tốt đâu.
Các
cô nhao nhao mỗi người một tiếng, lúc nói to cho mẹ nghe thấy, lúc hạ giọng nói
cho nhau nghe thôi, mẹ cũng giả vờ như không nghe rõ các cô đang nói xấu mẹ.
Cô
Út từ nẫy giờ bát bún vẫn còn nguyên, cô chỉ nhâm nhi một miếng móng heo chứ
bún vẫn đầy bát. Mẹ nhìn bát bún của Út, mẹ chỉ nói khẽ
Ăn
thêm chút nữa đi con. Út lắc đầu.
Mẹ
nhìn Út thấy xót trong lòng. Mẹ nấu nồi bún cho cả bốn cô ăn, nhưng thật ra tất
cả là làm cho Út vui. Khi đi chợ mua rau, mua thịt, cầm lên một món gì mẹ cũng
chỉ nghĩ tới Út mà thôi. Tháng này Út sẽ nghỉ thuốc, tháng sau người ta sẽ thử
một loại thuốc mới cho Út. Mẹ không muốn nghĩ tiếp nữa. Cái thân thể trẻ trung
của người phụ nữ chưa tới 40 này, trong cả năm nay các ông bác sĩ chuyên môn
dùng cô như một viện thí nghiệm nhỏ. Họ đang thử những loại thuốc mới trị ung
thư vào cô.
Các
cô sửa soạn ra về, người đi đón con, người quay lại sở, người đi chợ, Út chắc về
nhà nghỉ ngơi. Mỗi cô ra cửa ôm mẹ một cái. Cái ôm của mẹ và Út bỗng ngưng lại
dài hơn, mẹ vỗ vỗ lên lưng Út nghe như mấy ngón tay mình đang khóc.
Mẹ
đứng nhìn từng chiếc xe đi xuống con dốc nhỏ, mỗi chiếc xe mang một mảnh đời
lăn vào thế giới hạnh phúc và khổ đau trước mặt.
Tô
bún của Út còn nguyên, mẹ thu dọn bếp như thu dọn lòng mẹ. Ước gì mẹ đổ được
căn bệnh hiểm nghèo của Út đi như mẹ đổ tô bún này.
tmt
Tháng
3/12/2018