Friday, November 18, 2016

Thay Được Mà

Sáng nay tôi thức dậy muộn, Frank gõ cửa phòng ngủ của tôi, hé cánh cửa gọi vào:
-      Em ngủ dậy chưa? Chậu hoa cúc của em vỡ rồi.
-      Chậu nào?
-      Chậu cúc vàng để ở bực thang lên balcony trên lầu.
Tôi vội vàng chui ra khỏi chăn, khoác cái áo ấm vào, hấp tấp đi xuống nhà dưới, mở cửa chính nhìn ra.
Frank đã thu dọn rồi. Cây cúc vàng với những chùm hoa nở rộ đã được đặt tạm vào một cái sô nhựa, những mảnh sứ bể được cho vào một cái thùng giấy, đất tung ra cũng đã được quét dọn sạch.
Frank đứng phân trần: Sáng sớm nay gió mạnh quá, thổi bay cả chậu hoa từ mấy bực thang rơi xuống, anh nghe thấy một tiếng xoảng thật to,
chạy ra thì thấy chậu, hoa và đất cùng tung tóe mỗi thứ một nơi.

Chiếc chậu sứ này tôi mua cả hai mươi năm trước trong một dịp đi chơi Vancouver, Canada. Đồ gốm thường không có gì đặc biệt, nhưng nhìn nó vỡ cũng thấy buồn buồn. Bao nhiêu loại hoa khác nhau đả được thay phiên trồng trong chiếc chậu này. Tôi cố nhìn xem, liệu có thể hàn những mảnh vỡ vào với nhau không? Nhìn cái sô nhựa ngứa mắt thật.

Bụi cúc vàng đẹp rực rỡ, từng chùm hoa khỏe mạnh, có chùm bông nở mãn khai, có bông nở hàm tiếu và có cành con nặng trĩu nụ. Dưới chân nó đất nâu hồng màu mỡ hứa hẹn như thêm sinh lực cho hoa. Cái chậu bể, phải kiếm cho nó cái chậu khác, sớm hay muộn cũng thay được cái sô nhựa, cũng kiếm được cái chậu thích hợp giữ được đất, làm tăng vẻ đẹp cho cây. Trong thời gian chờ kiếm được cái chậu ưng ý nhất, tạm thời kiếm giấy hoa bọc chung quanh cái sô nhựa, buộc thêm cái giải nơ vào, có khách đến chơi trông cũng không tệ lắm. Không thể đứng đó mà chê bai cái sô nhựa này mãi được, phải giúp nó một tay chứ.

Hình như có điều gì vừa chạy qua trong đầu tôi liên quan đến chậu hoa vỡ này.
À, đúng rồi. Nước Mỹ vừa bầu xong tân Tổng Thống. Vị tân Tổng Thống này được một nửa số dân Mỹ hài lòng, nhưng bị một nửa số dân Mỹ không chấp nhận. Hai phe ghét và ưa đã và vẫn còn đánh nhau bằng hàng loạt bài trên mạng, mặc dù cuộc bầu cử đã xong. Mỗi ngày tôi nhận được bằng Anh ngữ, Việt ngữ cả mười mấy bài trên email, chưa kể đến những bài viết trên báo mạng của giới truyền thông Mỹ Việt đăng tải.
Tôi đứng ngắm cây hoa, tảng đất, cái sô nhựa xấu xí, cái chậu sứ đẹp bị vỡ: Cây hoa là nước Mỹ, tảng đất nuôi cây là dân chúng Mỹ, cái chậu sứ đẹp hay cái sô nhựa là vị Tổng Thống. Cái thay thế được không phải là cây hoa hay tảng đất mà là cái chậu đựng cây.

Giữ cho cây hoa đẹp, dưỡng cho tảng đất màu mỡ, lành mạnh là quan trọng. Cái chậu thay được, đừng lo.

 Hy vọng trước khi tìm được cái chậu sứ khác hoa vẫn còn tươi, đất vẫn còn màu mỡ. Nhưng làm sao biết được, có khi trồng trong cái sô nhựa xấu xí này hoa lại phát triển mạnh hơn, rực rỡ hơn là gò bó trong chậu sứ, Que sera sera mà.

tmt                                                    
11-12-16- Viết sau bầu cử


Sunday, November 13, 2016

Khi Trở Lại Nhà



 Khi em trở lại nhà
Bối rối nhìn mùa thu đã chín nẫu trong vườn, những cơn mưa thu đi qua, đã làm những bụi cúc vàng ngã xiêu ra ngoài thành chậu, bụi cúc tím úp mặt vào hàng rào, đẫm lệ. Em đứng lặng lẽ nhìn Thu.

Khi em trở lại nhà
Hai cha con người làm vườn đang mặc cả hơn thiệt với Thu. Người cha vừa hỏi han vừa xén tỉa lá úa, cành gẫy. Mái tóc bạc của ông lấp lánh nhòe trong nắng Thu pha vào màu vàng úa, màu đỏ của lá phong, như một bức tranh của người đang tập vẽ. Người con trai có má lúm đồng tiền ngay cả mỗi khi anh nói, anh khoác cái máy thổi trên tấm lưng thẳng, vững chắc của tuổi thanh xuân, anh đang thổi lá, một thảm lá vàng dày phủ trên mặt vườn, từ những cây đào, cây hồng-mộc, cây mộc-lan, cây phong, rơi xuống. Anh gom chúng vào một góc sân, rồi vừa ngửa mặt huýt sáo, một bài hát ngắn, vừa khoan thai đặt chúng vào một cái thùng với một nụ cười tự tin. Đây là một bức tranh với đường nét mạnh mẽ, kinh nghiệm của họa sĩ đã thành danh.
 
Khi em trở lại nhà
Mùa thu với lá rơi, hoa rụng và người làm vườn dưới mặt đất. Mây trắng, trời xám, mưa nhỏ hạt, gió se lòng trên bàu trời. Có em đúng giữa, giang tay ôm lấy phận mình. Gió thu đang thổi tung ngàn ngàn chiếc lá, thổi cái khăn quàng trên cổ em và thổi cả mảnh hồn em bạt ngàn. Anh nữa đã bay xa.

Em như chiếc lá đỏ
Anh như chiếc lá vàng
Mùa thu nong hơi thở
Thổi đôi ta bạt ngàn

Khi em trở lại nhà
Chiếc máng cho chim ăn đã trống rỗng, những con thỏ nhỏ và sóc không vào vườn nữa, hoa nở ngập ngừng và mau tàn, chỉ có cúc là bền mãi với Thu. Con dốc sau vườn không có ai qua lại, người làm vườn cũng không trèo lên đó, mùa Thu hoàn toàn ngự trị. Những bụi gai cũng úa vàng, lá rơi phủ kín trên những phiến đá trông như ai vừa đắp cho đá một tấm chăn bằng gấm dệt.

Những chiếc lá thất thân
Đã sang màu rạo rực
Mùa thu đứng bên đường
Vòng tay ôm con dốc

Khi em trở lại nhà
 Tháng mười dương lịch đã đi qua, người ta đang thay đổi thời gian giật lùi, mới bốn giờ chiều đã không soi tỏ mặt nhau. Mùa Thu sẽ qua nhanh và mùa Đông như chờ sẵn trước hiên nhà. Ôi! Thời gian……Em có đuổi kịp không?

Em là mưa tháng chín
Anh là gió tháng mười
Em buồn như âm lịch
Không đuổi kịp mặt trời.

Mùa Thu rồi sẽ đi qua, nhưng sẽ quay trở lại. Tuổi trẻ đã đi qua, không trở lại nữa, có chăng chỉ là một quay đầu nhìn lại. Nhưng tình yêu luôn luôn hiện diện, bàng bạc trong đời sống, tình yêu không có mùa.

Khi em trở lại nhà
Tình yêu và Thu ra đón em ngay trước hiên nhà. Em khẽ đọc câu thơ ngọt ngào của Hồ Dzếnh cho Tình và Thu nghe.

Tôi đi lại mãi chốn này
Sầu yêu nối nhịp với ngày tôi sang
Dưới chân mỗi lối thu vàng
Tình xa xăm lắm, tôi càng muốn yêu.
tmt
Thu 2016



Wednesday, November 2, 2016