Sunday, July 22, 2018

CÂY LÊ, CÂY THÔNG, VÀ NHỮNG CÂY SẬY

Cây Lê Mỹ
 
Ngày 11 tháng 9 năm 2001, một cuộc tấn công tồi tệ nhất vào nước Mỹ đã xảy ra vào buổi sáng, phá hủy tòa tháp đôi Trung Tâm Thương Mại Thế Giới và làm hàng ngàn người thiệt mạng.
Trong hoang tàn đổ nát, một thân cây cháy đen trong đống gạch vụn, nó chết cháy hoàn toàn, chỉ còn sót lại một cành nhỏ mong manh. Đó là cây lê Callery. Cây lê cháy đen đó được mang gửi đến công viên Van Cortlandt (Khu công viên giải trí của thành phố New York). Sau 9 năm cây lê đó đã sống lại mạnh mẽ và tươi đẹp, được đem trở lại trồng trước Bảo tàng và Đài Tưởng niệm 9/11. Mỗi cành nó vươn lên là một thông điệp cho cả thế giới biết rằng sức bật và sự sinh tồn của người Mỹ không hề lùi bước trước bất cứ một thảm họa nào do con người đem tới.
Joe Daniels – Giám đốc Bảo tàng và Đài Tưởng niệm 11/9 – đã công nhận cây lê sống sót đó trở thành biểu tượng về sức chịu đựng và sự bền bỉ của nước Mỹ.
blank
Cây Lê Báu Vật của nước Mỹ

Cây Thông Nhật

Ngày 11 tháng 3 năm 2011 cơn Đại Hồng Thủy Tsunami, tiếp theo cơn địa chấn vĩ đại ở phía Bắc của nước Nhật làm rung chuyển cả thế giới vì sự tàn phá của nó. Tính tới tháng 6 /2016 con số người chết là 15.894 và 2.500 người mất tích. Tính tới tháng 2/2017 vẫn còn 150.000 người mất nhà ở và 50.000 phải sống trong khu tạm trú.
Con Đại Hồng Thủy đã cuốn đi 70.000 cây thông được trồng với mục đích là rừng chắn cát và muối biển, bảo vệ mùa màng trong thành phố, rừng thông rậm rạp. Nhưng như một phép lạ, một cây thông đen có tên là Kashima no Ipponmatsu đã đứng vững trong khi 70.000 cây gục ngã. Nó như một biểu tượng còn sót lại khóc than cho tai họa của con người. Nhưng nó đã yếu dần vì bị muối biển của sóng thần thấm trong đất, ăn ngập vào xương thịt của cây.
Sau một năm tồn tại (năm 2012) cây thông được 270 tuổi cao 88 feet (tương đương 27m) này đã được đốn hạ, khoét rỗng thân và bảo quản. Sau đó nó đã được dựng lại đúng vị trí cũ và người Nhật xem nó là một đài tưởng niệm cho các nạn nhân trong thảm họa sóng thần.

blankCây Thông của Hy Vọng – đứng vững giữa ngổn ngang tàn phá

blank
“Con người chỉ là một cây sậy mềm yếu, nhưng là một cây sậy biết suy nghĩ. Vì thế, nó không bao giờ chịu cho dông tố dập vùi…”
Blaise Pascal (1623-1662)

Những Cây Sậy Việt Nam

Nước Việt Nam không có cây lê Mỹ sống sót kiên cường
nước Việt Nam không có cây thông Nhật trơ mình tồn tại trong hồng thủy bão dông
Nhưng nước Việt Nam có triệu triệu cây sậy mong manh
đã nằm rạp xuống và bật lên dũng cảm
những cây sậy trước những cường quốc và giặc ngoại xâm
bằng mọi cách giữ từng tấc đất

Đất Việt
Trải mấy ngàn năm gìn giữ đất đai
từ Nhật, Pháp,Trung Hoa hà khắc
lăm le tiêu diệt văn hóa giống nòi
lăm le xẻ đất chiếm đồi
những cây sậy lấy thân ra làm đuốc
những cây sậy từ ngàn năm trước
như Lê Lai, Lê Lợi, Ngô Quyền
như Nguyễn Thái Học, cô Giang cô Bắc
xa xăm hơn nữa như bà Triệu bà Trưng
Và hôm nay ngay trước mặt chúng ta
có những cây sậy yếu đuối đang bị cầm tù,
thân cong xuống nhưng không hề chạm đất.
Ngoài nhà tù
những cây sậy nhẫn nhịn thu mình rạp xuống
nhưng vẫn bật lên dưới hiểm họa của đất của biển của rừng
từ Sài Gòn Hà Nội ra Trung
những cây sậy đang gọi nhau ra biển vớt lên từng con cá
đang gọi nhau vào rừng vực dậy những thân cây
đang vòng tay nhau làm những hàng rào
không cho “kẻ lạ” bước vào chiếm hữu những cánh đồng của nhà nông nước Việt
Những con người quyền lực đang giơ những chiếc liềm lăm le cắt sạch hết
mắt, mũi, họng tai rồi vứt những thân sậy khô cho lửa đỏ.
Hơn 92 triệu cây sậy Việt Nam đang oằn mình dưới cơn dông tố
Nhưng bất cứ một cơn hồng thủy nào,
một cuộc tấn công tàn bạo đen tối nào
người dân cũng sẽ chỉ nằm rạp xuống theo chiều gió
để né tránh rồi kiên gan bật lên đứng dậy
những cây sậy không bao giờ gãy
không bao giờ để cho dông tố dập vùi
sẽ theo chiều gió mà nghiêng xuống
nhưng sẽ vùng dậy dưới bất cứ một bạo lực nào
Những cây sậy Việt Nam
ngàn năm đứng vững.
blank
Trần Mộng Tú
July Fourth 2018 – Ngày Độc Lập của Hoa Kỳ.
(Nguồn: YNVN)

Friday, July 20, 2018

Chuyện của Đôi Giầy



Buổi sáng khi Người bắt đầu ra cửa
Nhìn những chiếc giầy đứng xếp hàng đôi
Do dự mãi đôi nào bàn chân muốn
Đôi nào cùng chân bước xuống cuộc đời

Những đôi giầy ngước mắt nhìn chờ đợi
Thầm thì bảo nhau chắc đến phiên mình
Trời bên ngoài đang mưa hay ửng nắng
Cỏ còn khô hay đã  đẵm bình minh

Giầy với chân cùng nhau nôn nả bước
Thành phố của Người ít nắng nhiều mưa
Có bao giờ Người nhớ nghiêng đầu xuống
Hỏi thăm giầy đã thấm lạnh hay chưa

Sáng hấp tấp đi chiều vội vã về
Giầy mệt nhoài vào hàng nằm thở đợi
Ngày mai đến lượt đôi nào ra đi
Điạ chỉ cuối bao giờ  giầy sẽ tới

Có những đôi giầy nằm hoài góc tủ
Người chê là không còn hợp thời trang
Hay chân trách là không còn vừa nữa
Da ngậm ngùi đã sước với thời gian

Người chỉ có một đôi giầy duy nhất
Bước thấp bước cao nhập cuộc sớm hôm
Cũng chẳng bao giờ nghiêng mình cúi xuống
Đặt bàn tay lên nếp gấp da buồn.

tháng 6/01



                      

Sunday, July 8, 2018

HÓA THÂN


Buổi sáng dậy nhìn quanh
chăn gối đang cựa mình
nếp nhăn trên áo ngủ
tiếng động rất mơ hồ
giấc mơ không nhớ rõ

Ô giấc mơ đêm qua
đã từ đâu đến nhỉ
người trong mơ không già
mảnh vườn không hề lạ
trái trong mơ cứ xanh
tình trong mơ vẫn đỏ

Bước ra ngoài giấc mơ
đặt chân trần xuống đất
giẫm vào một mảnh nắng
thấy ngày trên bàn chân
thời gian trên xương thịt
tuổi đời trên móng chân

 Bước ra ngoài giấc mơ
 thấy đời sao rất cũ
 ly nước trên bàn ngủ
 sách mở úp quên trang
 lược đang nằm đợi tóc
 như tình là trăm năm

 Bước ra ngoài giấc mơ
 thấy mình như hạt bụi
 bay trong nắng bơ vơ
 hạt bụi lòng chưa đoạn
 hóa thân thành câu thơ.

Tháng 10/06