Sunday, July 30, 2017

Một Mảnh Đời Hồ Dzếnh

Hình gia đình Hồ Dzếnh và một người bạn


Vào năm 1954, gia đình tôi mới di cư vào Nam thì nhận được một lá thư của Hồ Dzếnh (thời gian đầu của năm 1954-1955 Bắc-Nam còn nhận được thư).Lúc đó tôi còn bé chưa biết ông là một thi sĩ, Ba tôi nói: Có người đàn ông Trung Hoa muốn lấy thím Phương. Thím Phương của chúng tôi là vợ góa của chú Trần Trung Phương, người có tập Thơ cho học trò Mấy Vần Tươi Sáng, mà từ nhỏ anh chị em chúng tôi đã thuộc lòng nhiều bài trong đó. Khi học ở Tiểu Học được học lại ở trong lớp như những bài Học Thuộc Lòng.
Chiều qua trăng ngã xuống hồ
Bầy sao nghịch ngợm đổ xô xuống tìm
Trên không có mấy con chim
Vội vàng đâm bổ đi tìm bóng trăng. (Vội Vàng- TTP)

Lá thư của chú Dzếnh, tôi không được đọc, chỉ nghe Ba nói là một lá thư với lời lẽ hết sức lễ phép, xin phép anh chị cho em được thay anh Phương vào làm em anh chị trong gia đình. Ba tôi vốn sẵn hiền lành, nên đọc thư cảm động đến ngồi ngây người ra, không biết trả lời sao cho xứng với lá thư đó.
Chú Trần Trung Phương của tôi khi còn sống viết văn, làm báo cho thiếu nhi, hoạt động chống Pháp, bị bắt, tra tấn trong tù. Khi được thả ra thì ho lao chết ngày 24/7/1945. Lúc đó con trai mới 6 tháng tuổi. Thím Hồng Nhật, một người đàn bà có học, có nhan sắc, yêu văn chương, được tất cả các bạn văn của chồng kính nể. Mỗi năm làm giỗ chồng, thím mặc khăn áo đại tang làm giỗ, mời các bạn Văn/ Họa Sĩ của chồng như: Mạnh Quỳnh, Hữu Thanh, Tống Ngọc, Tam Lang, Khái Hưng v.v… đến dự. Ai cũng kính phục.
Thím ở vậy nuôi con, cho tới khi gặp Hồ Dzếnh. Cũng nên nhắc lại, thím Hồng Nhật cũng viết văn, làm thơ, lúc trẻ Hồng Nhật có gửi bài cho Phong Hóa và Ngày Nay là thời điểm Trần Trung Phương đang phụ trách trang Thiếu Nhi của hai tờ báo này. Duyên văn nghệ đưa đến cuộc hôn nhân đẹp nhưng quá ngắn (Không đầy 2 năm).
Khi chú mất, tôi cũng chỉ hơn em Cường một tuổi nên không biết gì cả.
Lớn lên mới biết thím là một phụ nữ đảm đang, qua bao nghịch cảnh, góa chồng, ly loạn vẫn gây dựng lại được những gì đã mất. Hiệu Sách Bình Minh 200 A, Phố Huế, nức tiếng ở Hà Nội một thời.
Vào năm 1951 thím Hồng Nhật muốn tái bản tập thơ Mấy Vần Tươi Sáng, nên có vào Nam nhờ Hồ Dzếnh đỡ đầu. Hồ Dzếnh cũng đang trong cảnh gà trống nuôi con rất vất vả. Hai người cảm thông nhau cùng hoàn cảnh góa bụa, cùng có hai đứa con trai nhỏ, cùng yêu văn chương nên nhanh chóng yêu nhau. Đầu năm 1954 Hồ Dzếnh trở về Hà Nội, cuối năm đó lập lại gia đình với thím Hồng Nhật.
Giai Thoại kể lại: Hôm đám cưới, các bạn văn cũ của chú Phương đến dự đông đủ, có một người ra câu đối: Vợ góa nhà văn lấy nhà văn góa vợ. Không ai đối được.
Cũng có thêm giai thoại nữa về cái tên Hồ Dzếnh, bạn hữu hay gọi đùa là Hồ Dính và có ra câu đối: Hồ Dính, dính hồ, hồ chẳng dính, có người đối là Ngọc Giao, giao ngọc, ngọc không giao.
Sau năm 1975 chú Dzếnh và Thím Hồng Nhật có vào Nam tìm gia đình anh chị, thì cha mẹ và chúng tôi đã sang Mỹ. Khi tôi liên lạc được với chú thím bằng thư thì cha mẹ tôi đã qua đời. Lá thư cuối tôi nhận được, chú nhờ tôi lấy tiền nhuận bút của những nhà sách bên Mỹ đã tái bản và phát hànhnhững tác phẩm cùa chú nhưng không nhà xuất bản nào trả một đồng (Các nhà xuất bản hồi đó điều nghĩ việc họ tái xuất bản sách Việt ở hải ngoại là một đặc ân họ ban phát cho tác giả.)
Năm 1998 lần đầu tiên tôi về Việt Nam thì chú Dzếnh đã mất được 7 năm (1991). Buổi tối, nằm ngủ chung với thím trên chiếc giường của hai người, nghe thím kể lại: lúc biết mình sắp mất, chú đòi về nhà, mất trên cái giường của vợ chồng. Câu cuối cùng của chú là lời gọi: Mình ơi! trước khi nhắm mắt.
Mình vừa là chị là em
Tấm lòng người mẹ, trái tim bạn đời
Mai này tới phút chia đôi
Hai ta ai sẽ là người tiễn nhau?
Xót mình đã lắm thương đau
Tôi xin làm kẻ đi sau đỡ mình
Cuộc đời đâu phải phù sinh
Nước non chan chứa nghĩa tình, mình ơi! (Bài Thơ Tặng Vợ - Hồ Dzếnh)
Chú Dzếnh muốn đi sau để tránh cảnh thương đau cho thím, nhưng chú lại là người đi trước. Trên chiếc giường gỗ ở ngôi nhà 80 phố Hòa Mã, Hà Nội, trong bóng tối mờ mờ của ngọn đèn đêm ngoài phố hắt vào, tôi nằm cạnh thím, nắm chặt bàn tay già nua của thím, nhìn lên đình màn, hình dung ra khuôn mặt thanh nhã với nụ cười hiền lành ở bức ảnh trên bàn thờ của một thi sĩ Trung Hoa mang trái tim Việt Nam trong lồng ngực, tôi nói thầm trong lòng: Cám ơn thi sĩ đã vào trong gia đình họ Trần Trung.
Thủ bút của Hồ Dếnh
Tuổi thơ tôi lớn lên bằng những bài Thơ học trò ngây thơ trong Mấy Vần Tươi Sáng của thi sĩ Trần Trung Phương và tôi nghĩ đó chính là những hạt giống văn chương đã gieo vào mảnh đất hồn tôi để sau này mọc lên hoa trái. Rồi tiếp theo đó là Thơ và Văn Chương trong sáng, giản dị của Hồ Dzếnh ảnh hưởng tới văn chương và cách viết của tôi.
Tôi cám ơn Thượng Đế đã cho tôi cả hai ông chú tuyệt vời.
tmt
Tháng 7/25/2017

Saturday, July 29, 2017

AN NHIÊN

Gửi PXĐ
  












Buông mình xuống rất nhẹ
Đá trắng và lá xanh
Hai ta hai đời sống
giữa vòng xoay cuộc đời

Đá nằm trong tĩnh lặng
Nhớ tiếng sóng rất xa
Lá nằm im nghe ngóng
Tiếng gió của mùa qua

Cuống lá còn xanh mướt
Đường gân vẫn ngọt ngào
Đá tròn xoay nguyên vẹn
Chưa một xây xát nào

Lá sẽ phai màu lá
Khi thời gian qua thềm
Đá nằm không hoán đổi
Tiếng sóng cuối chân trời

Cúi mình trên lưng đá
Nhặt được đóa An nhiên

tmt
7/28/2018

Nghe mềm tháng năm


Có lúc chúng ta cùng nhau đi qua giáo đường
nghe câu kinh rụng xuống từ tháp chuông
cánh chim bồ câu vỗ trên mái ngói

em làm công việc của Eva
buông lời ngon ngọt gọi

anh làm công việc của Adam
trái táo cắn ra
vị chát của vỏ trên đầu lưỡi
nở những cánh hoa
ngọt ngào tội lỗi

Có lúc anh đi một mình về quê nhà
chiếc xe đạp lăn tròn từng vòng huyễn hoặc
những dẫy núi ở Montana
nằm ngủ dài trong thành phố
bầy ong làm mật trong bánh xe
gọi đời vo ve

Có lúc em đi một mình trên quê lạ
ngày mưa ngày nắng
trong thành phố với cả bốn mùa
em làm quen với cây cỏ
thả một mảnh tình vào chiếc lá bên đường
những chiếc hồ chấp chới hơi sương
em soi đời mình
như thiếu phụ soi gương
nước tráng thủy khi trong khi đục

Cả hai ta hạnh phúc đôi khi giản dị như chiếc kem mùa hạ
bất chợt mua được từ tiếng leng keng nơi góc phố

Cả hai ta đã cũng có ngày đời xô như biển
cũng có ngày nghe tiếng núi gầm gừ
nắng mưa theo nhau vồn vã tới
buồn vui như len rối vào nhau
Bây giờ
biển đã lặng núi đã yên
tóc hoa râm đã nghe mềm tháng năm.

tmt
San Juan Island
7- 21- 2017



Thursday, July 20, 2017

LƯU HIỂU BA


61 tuổi anh còn trẻ lắm
trán chưa nhăn
da chưa vết đồi mồi
mắt sau kính vẫn lập lòe đốm lửa
bài thơ tình chở cả dòng sông
trong lồng ngực vẫn tiếng hô như đá ném
quăng anh về phía trước
lựu đạn, súng, dao, tù ngục, một hàng thẳng đứng chờ

Những bông hoa từ những bàn tay hiền đặt xuống
nấm mộ không người một bức ảnh vô tri
ánh cười lấp lánh sau gọng kính
khẩu hiệu giăng ngang nói được điều gì

Cả thế giới gửi lời ai điếu
cả nhân gian gửi phẫn nộ vô hình
những tiếng nói cứ cất lên
bạo quyền nghe bằng đôi tai điếc
người vợ quay về đóng cửa lặng im

Ngày mai tháng mốt rồi quên lãng
lại một hồn đau tiếp nối anh
lại những bông hoa và giọt lệ
rơi hoài trên hai chữ Hòa Bình.

 tmt
Tháng 7/13/2017


Chuột Chuột Chí Chí

Chuột Chuột Chí Chí

-Tặng anh Minh - chị Hương

Mẹ nhổ răng em
ném xuống gậm giường
chuột chuột chí chí
mày lấy răng tao
tao lấy răng mày

Sáng em thức dậy
tìm thấy mười xu

Mẹ nhổ răng em
đặt vào dưới gối
Bà Tiên sẽ tới
cho con một đồng

Rồi khi khôn lớn
cái thẳng cái nghiêng
Mẹ sợ em xấu
Mẹ cho đi niềng

Bây giờ già lão
Mẹ cũng chẳng còn
cả hàm răng lung
cái còn cái mất
có mà như không

Bây giờ già lão
Nha sĩ đè đầu
mài xương cắt nướu
một mình chịu đau

Ước gì còn mẹ
đến nắm tay con
chuột chuột chí chí
dỗ con ngọt ngào

Ước gì còn mẹ
còn niềm tin khờ
chiếc răng ngày cũ
gậm giường tuổi thơ.

tmt
7/19/2017

Tuesday, July 4, 2017

Tiếng Nổ

Thứ Ba, 4 tháng 7, 2017


Những đốm lửa sáng lên
Bên kia hồ
Những con mắt
Những ngôi sao
Những hạt bụi bay lả tả
Tất cả đều màu đỏ
Này anh
Có nghe trong trái tim em
Trong lồng ngực anh
Tiếng nổ


Đất nước này đang mừng ngày sinh nhật
thứ 241
Họ ăn mừng Độc Lập
Họ ăn mừng quyền được sống, được tự do và được theo đuổi hạnh phúc

Trên quê hương mình
Ngày hôm qua
Ngày hôm kia
Tháng trước
Năm ngoái
Có bao nhiêu người bị bắt, bị nhốt, bị đem ra xử
Bao nhiêu người vẫn chạy, vẫn trốn, vẫn la hét, vẫn xuống đường vẫn đòi được sống, được tự do và được theo đuổi hạnh phúc.

Em hỏi anh
Bao giờ những ngọn pháo bông được đốt lên ở những phiên tòa
Bao giờ trong mắt anh
Trong mắt em
Trong mắt mọi người dân Việt
Những ngôi sao màu đỏ
Những hạt bụi màu đỏ
Nổ tung những đốm lửa Nhân Quyền

Có không anh
Cho đất nước mình một ngày Độc Lập.

tmt
Jul.4th /2017