Monday, December 31, 2018

Đêm Chúa Xuống Trần


Đêm Giáng Sinh, gió đập mạnh vào cánh cửa không ngừng, tiếng đập như có người về gọi cửa. Gia đình đang chờ các con về mừng sinh nhật Chúa. Bà chủ nhà mở cửa ra, không phải các con, bà thấy một người đàn ông lạ, trung niên, đang co ro đứng lặng yên trước hiên nhà mình. Bộ dáng của ông ta đúng là bộ dáng của một kẻ không nhà, một Homeless.

Ngoài trời lạnh lắm, gió rung những hàng cây dọc con phố, ông ta lang thang ngoài đó không biết đã bao lâu? Bà ái ngại mời ông khách lạ vào, bà cho thêm củi vào lò sưởi, rót cho ông một ly sữa ấm. Bà mời khách hãy ngồi xuống đây, ngay bên ánh lửa ấm áp này. Bà nghĩ, ông hãy bỏ chiếc chăn lấm lem xuống, tôi sẽ tặng ông một chiếc chăn khác lành lặn và ấm hơn. Ông cũng cần thay đôi vớ bẩn nữa, cần đi cạo râu, cần một bộ quần áo sạch.

Bà khẽ khàng nói:Tôi có thể cho ông những thứ ông cần bây giờ. Hãy nói cho tôi nghe.Gia đình của ông đâu? Ông lang thang từ bao giờ, có ai đồng hành cùng ông không? 

Ông vẫn đăm đăm nhìn ngọn lửa không nói. Bà lại nghĩ: Đêm Giáng Sinh là đêm hạnh phúc, an bình cho mọi người trần gian. Đêm những vì sao rọi ánh sáng chan hòa xuống thế. Đêm thiên thần ca hát vang trời. Sao ông lại không có chốn về để hưởng an bình?
Người khách lạ ngồi cạnh lò sưởi, lặng yên, uống từng ngụm sữa nhỏ, mái tóc bù rơi xuống vầng trán có vài nếp nhăn, hai má gầy, đôi mắt sâu cứ nhìn vào ngọn lửa. Ông không nói mình từ đâu tới, chắc rồi cũng không biết sẽ đi về đâu.

Nhạc Giáng Sinh đang réo rắt đâu đây, có tiếng chuông nhà thờ đổ. Những ngọn đèn xanh đỏ chấp choáng trên cây thông ở góc nhà, những gói quà lớn nhỏ, gói trong giấy kim nhũ bên dưới gốc thông. Người khách lạ hơ hai tay mình trên ngọn lửa, hai bàn tay với nhiều vết xước và mỗi lòng bàn tay bà nhác thấy những vệt máu chưa khô hẳn, chắc vết thương đang làm độc. 

Người đàn bà đăm đăm nhìn người khách lạ, cố nhớ xem khuôn mặt này mình đã gặp ở đâu rồi, một nét mặt rất thân quen. Cả hai cùng im lặng. Người khách vẫn nhìn vào ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi, bà chủ nhà nhìn khách lạ, khá lâu, cả hai cùng không nói thêm lời nào. Hương thơm từ những thanh củi thông tỏa lan khắp gian phòng khách ấm áp. Khách lạ bỗng đứng lên như từ giã, đi về phía cửa, mở nhẹ cánh cửa, bước ra.

 Gió bên ngoài rít lên từng cơn, những cây thông như đang nghiêng mình cúi xuống. Người khách lạ bước vào khoảng trống phía trước, một cơn gió xoay tròn như con lốc cuốn chung quanh ông. Người đàn bà đi theo khách, đứng lại ở bực cửa dõi mắt nhìn theo, chiếc chăn lem luốc của ông sao bỗng lấp lánh như mạ vàng, bộ quần áo cũ kỹ của ông óng ánh bạc và trên đầu ông một vầng hào quang đến chói mắt. Ông mất hút vào con đường như vô tận phía trước. Bà thốt lên một tiếng kêu thảng thốt.
-     Chúa Ơi!
Bà dựa lưng vào cánh cửa, giữ bình tĩnh, cố tìm người đàn ông vô gia cư, rồi lại cố tìm hình bóng của Thiên Chúa mà bà tin là cả hai đã hiện hữu trước mặt bà.

Bà chỉ không biết rõ ràng đó là hai người hay chỉ là một mà thôi.

Tiếng chuông giáo đường rồn rập đổ bốn phương báo tin Chúa xuống làm người.

tmt
Giáng Sinh 2018


Thursday, December 20, 2018

THƠ SINH NHẬT

Sáng nay tôi thức dậy ngơ ngác với bình minh
chắc đêm qua giấc ngủ chưa tròn
sáng nay tôi lúng túng với gối chăn gấp hoài không thẳng
cầm áo khoác lên lúng túng với trước sau nên mặc tay nào trước
chung quanh chỗ tôi nằm sách báo đêm qua vào nằm chung cũng đang lúng túng nhìn nhau
tiếng điện thoại đầu giường
chị tôi gọi chúc ngày sinh nhật
chao ôi ! sinh nhật à, em bật cười ra tiếng

Thơ bao nhiêu tuổi thơ già/ em bao nhiêu tuổi em già chị ơi.

Ờ nhỉ đã lâu không nói tuổi chỉ thỉnh thoảng cúi nhìn hai bàn tay
hai bàn tay đang gõ trên hàng chữ
thấy nếp da như dấu sắc dấu huyền
tôi gõ tuổi mình theo những câu thơ
tiếng dội lại nghe như tiếng nước
tiếng nước róc rách trong con suối thời gian
tiếng nước thời gian đôi khi nghe khúc khích tiếng cười
đôi khi nghe như tiếng thở dài

Sáng nay sinh nhật tôi
tôi thức dậy nghiêng mình nghe suối chẩy
suối ơi cứ chẩy qua đây
hồn tôi như bãi lau gầy quê xa.

tmt Dec.19/2018


Saturday, November 24, 2018

Tạ Ơn

Trần Mộng Tú

Tạ Ơn

Xin tạ ơn giọt sương
Nhỏ trên bàn tay nhỏ
Xin tạ ơn ngọn gió
Thổi bay đi nỗi buồn
Tạ ơn con chuồn chuồn
Trên nhánh hoa mùa hạ
Tạ ơn con sóc lạ
Chạy vào vườn hôm qua
Tạ ơn từng vạt nắng
Vắt qua hàng rào thưa
Tạ ơn những giọt mưa
Ru tóc buồn thôi khóc
Ôi Trời thì rộng quá
Mặt đất thì bao la
Ta trải cả hồn ta
Thấm nhuần ơn mưa móc

Tạ ơn những người bạn
Lòng trải như khăn điều
Ta vắt trên vai mỏng
Nghe ấm tuổi xế chiều.

tmt  -  Thanksgiving 2018

Thursday, November 8, 2018

Vỡ


Viết cho Teresa Uyên Chi Đỗ

Con vỡ
Vỡ như mặt trăng, rắc từng mảnh xuống vườn nhà trong ngày rằm, những mảnh trăng huyễn hoặc không ai nhặt lên được.
Thế là cả nhà mất mặt trăng.
Con vỡ
Vỡ như chiếc bình pha lê đang cắm những bông hoa lan trắng mà con yêu thích nhất, những mảnh nhỏ ngũ sắc lấp lánh tung khắp nhà, không ai dán những mảnh vỡ vào nhau được nữa.
Thế là mất cái bình pha lê đẹp nhất của cả nhà!
Con vỡ
Vỡ như trái bóng ngày sinh nhật của trẻ thơ, cứ bay lên, bay lên rồi mất hút
những mảnh cao su nhiều màu rơi ở nơi nào, không ai nhặt lên được.
Chao ôi! Trái bóng nổ ở khoảng trời nào rồi!
Con vỡ
Vỡ như bài Thơ vỡ, những con chữ tung muôn nơi không nhặt lên được, dấu sắc, dấu huyền thất lạc, không làm sao chắp lại bài Thơ cũ.
Thế là mất cả một bài Thơ!
Con vỡ
Vỡ như nước mắt của chồng, con,cha mẹ, anh chị em, họ hàng vỡ theo. Không ai nhặt được những hạt nước mắt lên trả về cho những đôi mắt đó.
Thế là những đôi mắt cũng vỡ theo!

Mùa Thu ngoài kia đang vỡ cùng với con, không ai nhặt được những chiếc lá đã chết lên gắn lại vào cây ngay bây giờ.

Những mảnh pha lê, những mảnh bóng bay thì không ai nhặt lại được nữa, chúng ta cứ để cho nó mất đi. Nhưng mảnh trăng sẽ trở về vào ngày rằm khác, bài Thơ sẽ hồi sinh những con chữ, những giọt nước mắt sẽ trong suốt như những giọt sương cho mắt hồi sinh và những chiếc lá sẽ xanh trở lại trong mùa xuân.

Con sẽ không còn vỡ nữa.
tmt
10/29th/2018

Shattered
(To Teresa)

Like a shattering moon which scatters its light in the garden during full moon nights, where the broken pieces of moonlight can’t be picked up.
The family has lost the moon.

Shattered
Like the crystal vase full of white orchids which you so dearly loved has just shattered. The broken crystal pieces are thrown all over the house, shards that can’t be glued together anymore.
There goes the most beautiful crystal vase in the house.

Shattered
Like a baby’s birthday balloons, flying high and away then pop, their colorful rubber pieces are dispersed everywhere and no one pick them up.
Oh dear, no one knows where in the sky the balloon has popped. 

Shattered
Like a broken poem, its words being thrown in all directions and all the accents are lost and the poem can’t be put together again.
The poem is lost, unfinished.

Shattered
Like the shattering tears of husband, children, parent, sibling, and relatives. No one can pick up their tear drops so it may return to those mournful eyes.
 Therefore the broken eyes are sure to follow! 

The autumn is now dying together with your passing. The yellow leaves on the ground won’t be picked up by anyone and be re-attached to the trees so they may live again.

No one would pick up the crystal shards, the torn rubber pieces from the balloons. We leave them wherever they are.

What will come back will be the moon on a full moon night, the new words of a new poem being composed. The clear tear drops will be like the morning dews, reinvigorate the eyes and the leaves will sprout again from the trees in the coming spring.

You will be whole again. 

tmt ( Translation by Hung Vu)
Oct.29/2018