Chàng
nhìn theo cái lưng của người bạn trẻ khi cánh cửa buồng khép lại.
Chàng rơi vào một sự im lặng hoàn toàn. Khép nhẹ cặp mắt nghe râm
ran thân thể, những lóng xương như đang rên rỉ quanh mình.
Hãy
gõ cửa, đêm nay ta trở lại
Cánh
cửa ơi có còn nhớ nhau không?
Cánh
cửa không nhớ chàng nhưng chàng nhớ cánh cửa. Hôm nay bỗng dưng cả
ngôi nhà thân yêu trên quê cũ hiện về trong trí nhớ chàng. Nơi chàng
sống đời trai trẻ cùng với những đứa con bé bỏng. Nơi chàng đêm đêm
trở về rón rén lên từng bậc cầu thang, nghe tiếng con thở, ngửi được
cả mùi thân quen của chúng bay ra.
Vòng
trở lại là chiếc cầu thang gỗ
Ta vẫn thường rón rén tối về khuya
Ở trên gác, nơi các con ta ngủ
Mấy chục năm rồi, mùi chúng vẫn đâu đây
Căn nhà mà nhắm mắt lại chàng
cũng nhớ chỗ nào là kệ sách, chỗ nào để cái ghế, kê cái bàn
viết, mà đêm đêm chàng hay thức dậy viết lăng nhăng. Rồi căn bếp, bể
nước mưa, cái máng nước, cây trứng cá và những mảng đêm. Chao ôi cái
đêm cuối cùng đó, chàng nhớ, mình nằm ngó lên trần nhà nước mắt
rưng rưng, nghĩ tới việc bỏ đi:
Đêm
còn tối trên tàn cây trứng cá
Ta
phải đi, buổi sáng sắp lên
Căn
nhà cũ sẽ bỗng đầy người lạ
Đường
sá xác xơ, thành phố cũng thay tên.
Chàng bây giờ nằm đây, ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn
chút nắng yếu ớt bên ngoài. Cô đơn hoàn toàn phủ chụp lấy chàng.
Trong nỗi cô đơn này chàng có sự tự do để đầu óc mình tưởng tượng,
mình trở về quá khứ, về con phố ngoài kia.
Hãy
tưởng tượng lại đi trên đường cũ
Những lề đường đá lát lá me non
Thời trốn học lang thang trên vỉa phố
Sách trong tay, mộng ước chất đầy hồn
Chàng
bỗng nhớ tới tất cả những người thân yêu đã đi qua đời chàng, những
đứa con, những người tình, những người bạn. Họ bỏ chàng đi đâu hết
rồi. Chàng tự trách mình :“ Ta phụ người hay người đã phụ ta”
Hãy
tưởng tượng buổi chiều ra ngồi quán
Bạn cũ tới đầy, đủ mặt cố tri
Dăm ba đứa biệt tăm trong thời loạn
Đã trở về cùng khật khưỡng vài ly
Rồi
chàng thầm thì ao ước:
Và tưởng tượng vừa tan cơn mộng dữ
Bạn bè xưa, người tình cũ về đây
Căn gác nhỏ của một thời sách vở
Vẫn còn nguyên, cơn ác mộng xa bay.
Người đàn ông đang trong cơn vật vã với tử sinh, tác giả của
những câu thơ nhẹ nhàng tràn ngập cảm xúc đó, chính là Bùi Bảo
Trúc.
Bùi
Bảo Trúc, một đời người với chữ nghĩa. Ở nơi nào anh tới, có
truyền thanh, truyền hình, báo chí là có anh cộng tác. Những bài
viết của anh được độc giả ưa chuộng tìm đọc nhiều nhất dưới tựa đề
“Thư gửi Bạn Ta” Anh viết rất xâu sắc, thông thái, chua chát với đời
sống, cười cợt với con người, mắng mỏ kẻ ác, chế diễu Cộng Sản
trong suốt bao nhiêu thập niên tung hoành trên báo giấy rồi đến những
trang mạng. Chưa có ai viết như anh. Chưa có ai mỗi khi viết, gửi vào
bài viết những lầu thông kim cổ như anh. Văn Học Tây Phương, Đông Phương
anh thu thập và nhớ rất nhiều. Bất cứ lúc nào anh cũng có thể mang
ra chứng minh trong những bài viết của mình. Độc giả thích thú theo
dõi những bài anh viết.
Nhà
văn Mai Thảo thủa còn sinh tiền, mỗi khi mở tờ báo ra, tìm bài của
Bùi Bảo Trúc đọc trước tiên.
Bùi
Bảo Trúc có một đời sống nhiều thay đổi, anh như ngựa chạy đường
trường, không dừng vó lâu được. Cũng có thể anh là một con ngựa
chướng, cần một “Nài” giỏi mà anh chưa may mắn gặp, nên cuối đời của
anh không được vui.
Chúng
ta đọc Thơ anh, đọc những bài viết cho “Thư Gửi Bạn Ta” Chúng ta dễ dàng nhận ra lòng
thù ghét Cộng Sản của anh, nhận ra tình yêu quê hương, yêu đất nước
Việt Nam của anh. Anh
gửi tình yêu đó vào những câu thơ trong bài
Hôm
nay người đàn ông tài hoa và lận đận đó đã từ giã quá khứ của
mình, từ giã những bài Thơ, những bài tạp ghi để đi về một chốn xa
xôi nào đó, nhưng anh vẫn chưa về lại được cố hương một lần như lòng
anh mong mỏi.
tmt
12/17/2016
(Tất
cả Thơ trong bài của BBT)