Thơ Trần Mộng Tú
Em
 mở cửa đón ngày đầu của tháng Giêng/có vạt nắng len vội vào cánh 
cửa/câu thơ dán trên mặt giấy điều còn thơm mùi nhang
 đêm giao thừa/ Mùa xuân đang chao nghiêng bên hồ/ đất trời lồng lộng 
lòng người mang mang/ nheo mắt lại nhìn quê nhà xa tắp/em muốn thổi mùa 
Xuân về bên ấy/để mùa Xuân xóa đi những ký ức không vui/ Năm mươi năm 
một bình mực đen đổ trên trang sử Việt ngậm ngùi/người
 ta vẫn khuấy lên rồi nạm vàng bằng những điều giả dối.
Em
 thắp thêm nhang cho thềm trước vườn sau/ cầu xin cho đất quê nhà đất 
quê người an lạc/cầu cho anh cầu cho em và cho con
 cháu chúng mình/ sống từng ngày là những con người lương hảo/ từng ngày
 nói lời chân thật/ từng ngày lấy lòng hiền mang tặng cho nhau/ con cháu
 chúng ta được sống và lớn lên như tre trúc/ tính thẳng ngay và ruột 
rỗng oán thù/ em và anh khi về với mẹ với cha
 cũng sẽ mang theo hành trang là hai bàn tay trắng mở/ nếu có nắm vào, 
chỉ nắm một câu Thơ.
Anh
 ơi tháng Giêng đang cùng em mặc cả/ em xinTháng Giêng cho em một hộp 
phấn đủ màu để em tô lên má và rắc lên tóc trắng/
 để em nhuộm ngày hồng nhuộm tháng xanh cho cả kẻ dữ người hiền/ cả nhân
 gian em vẽ vào một bức tranh yên/ đường ranh giới bị nhòe dưới phấn. 
Tất cả sẽ sống trong một ngôi làng Hạnh Phúc.
Tháng Giêng đang xin nắm tay em dắt em cùng trở về thời xa xưa ấy/ bàn chân em đã bước cao bước thấp/ nhưng tay em vẫn cầm
 một cành đào có bài thơ của Vũ Đình Liên. 
Anh hãy cùng em về với tháng Giêng.
tmt
Mồng Một tháng Giêng Mậu Tuất
Ngày 16/2/2018
 
