Trần Mộng Tú
Buổi sáng, nhìn ra ngoài khung cửa
sổ.Trên vách đá khô, một cụm hoa Huệ (Hyacinth) trắng toát vừa chui ra từ một kẽ
nứt của đá. Nắng dịu dàng của buổi sáng vừa ghé xuống in bóng của những con vịt chập chùng. Lạ nhỉ, sao lại có bóng của vịt
in trên vách đá cao? Chạy vội ra ngoài ngó tìm đầu vườn, cuối vườn, xem những
chiếc bóng này từ đâu tới? Chẳng có con vịt nào cả mà những chiếc bóng vẫn nhấp
nhô trên vách đá. Có tiếng kêu trên cao vọng xuống, ngửng lên, Chao ơi! một đàn
bốn, năm con vịt mới ghé đáp trên mái nhà, chúng đang dạo bước trên đó. Những
con vịt bay đi trốn đông đã trở về.
A, thế là mùa xuân!
Buổi trưa, đi bộ, thấy hai bên phố
hoa mận ngập ngừng nở, hoa đào nụ rưng rưng, những cành phô lộc nõn. Có một cái
gì rất lạ trong không gian, chưa hết lạnh hẳn, cũng chưa gọi là ấm, gió nhẹ như
hơi thở vừa nồng nàn, vừa thờ ơ. Chân đi mà không rõ đi đâu, cứ đi về phía trước,
cứ theo cái màu hồng nhạt, cứ theo cái màu xanh nõn kia, rồi ngừng lại nhìn một
chú thỏ hoang vừa chui ra từ bụi Sơn Lựu, chú chỉ bé bằng nắm tay của đứa lên trẻ
năm. Chẳng biết chú báo mùa Xuân về hay mùa Xuân mang chú từ bụi hoa ra, đặt
trên bãi cỏ.
Những chiếc xe trên phố cũng chạy từ
tốn, người lái xe còn thong thả ngắm mây trời hay vừa lái xe vừa đọc một câu
thơ cũ:
Mùa xuân mùa xuân ôi mùa xuân
Ai về Chiêm quốc hộ Huyền Trân
Huyền
Trân Huyền Trân Huyền Trân ơi
Mùa xuân mùa xuân mùa xuân rồi
Ngoài kia chín vạn bông trời nở
Riêng có tình ta khép lại thôi
Mùa xuân mùa xuân mùa xuân rồi
Ngoài kia chín vạn bông trời nở
Riêng có tình ta khép lại thôi
Giữa đất trời Tây Bắc nước Mỹ, câu thơ của Nguyễn
Bính đẹp như những giọt sương sớm. Nghiêng tai nghe như tiếng gió đang rủ nhau
vào thành phố, luôn lỏi vào những khu vườn, thổi những tán lá trên cây Mộc Lan
đập vào nhau xào xạc, vò đầu những bụi cây Đỗ Quyên làm rối tung tóc lá. Đi
lòng vòng vô chủ đích, cứ theo hướng gió thổi, theo hương thơm rất nhẹ từ vườn
nhà ai lan qua hàng rào để thấy ngay cả những thanh gỗ xanh rêu cũng tỏa hương
thơm.
Đúng là mùa
Xuân về thật rồi.
Buổi chiều, con nhắc, lâu quá không được ăn canh cá
thìa là mẹ nấu. Thế là vào chợ, những thăn cá Hồng mới từ biển mang vào đất liền,
tươi rói, trong suốt như những miếng thạch hồng, trái cà chua chín mọng như màu
son thiếu nữ, mớ hành như những then ngọc chuốt, mớ thìa là nhuộm xanh cả những
ngón tay, mùi thơm vướng cả vào vạt áo len mỏng rồi nằm nguyên ở đó, theo về đến
nhà. Bát canh cá thìa là nấu lên, chan canh vào bát cơm gạo trắng, chan cả màu
đỏ, màu hồng, màu xanh vào trong bát. Không, chan cả mùa Xuân vào trong bát mới
đúng.
Vì mùa Xuân
đã vào tới bếp rồi.
Buổi tối, thật là khuya, nằm im lặng nghe tiếng thời
gian thở, một chút se se lạnh, kéo chăn lên ngực, thấy yên ả, thấy không
gian nhẹ tênh, thấy mình nhẹ tênh, bay la đà vào một đám mây nhiều màu, cái
mảng mầu đó cứ loang xa loang xa…như vô tận. Có tiếng ai đọc Thơ, nghe rất mơ hồ…
Em về đẩy mộng lên vai
Chào xuân ngả nón bụi ngày gió ru
Mừng vui con mắt ngây thơ
Mây nghiêng như lệ pha mờ chiêm bao (Bùi Giáng)
Chào xuân ngả nón bụi ngày gió ru
Mừng vui con mắt ngây thơ
Mây nghiêng như lệ pha mờ chiêm bao (Bùi Giáng)
A, đêm Xuân đây rồi.
tmt
Lập Xuân (Spring Equinox) 3/20/2019