Wednesday, December 22, 2021

Thư Cuối Năm Gửi Bạn Đã Đi Xa

Chỉ còn mấy hôm nữa là hết năm, chị biết không? Cuối năm ở thành phố này, hôm nay, tuyết lông ngỗng bay đầy trời, nhưng không bám lại, những cánh tuyết tan ngay khi chạm mui xe hay mặt đường, cho em cái cảm tưởng mong manh của đời sống, như tuyết lông ngỗng xoay vòng trên bầu trời, rơi xuống và tan đi, để lại một chút ẩm ướt, một chút lạnh lẽo, thế thôi.

 Chúng em ngưng lại ở một cây xăng tại ngã tư, nơi đó có một chiếc bạt ni-lông căng lên và bên dưới có một người đàn ông Lào lớn tuổi, bán hoa cho dịp Lễ Giáng Sinh và Năm Mới. Những người Lào ở thành phố em họ trồng rau và hoa bán lẻ ở các góc đường. Rau của họ tươi ngon, hoa của họ muôn màu.

Tuyết vẫn rơi xuống rồi tan ngay, bầu trời xám và gió làm run rẩy người bán hoa và ngả nghiêng những bông hoa. Có vài ba chiếc xe ngừng lại xếp hàng trước em. Những bó hoa được đưa ra và những đồng tiên được cất đi, những chiếc cánh tuyết lông ngỗng bay xuống đậu lại trên mi mắt, trên môi người bán hoa cũng tan ngay rất nhẹ nhàng. Hình ảnh này thật làm em xúc động trước vật vã của mưu sinh và cái mong manh của con người và thiên nhiên.

 Gió vẫn thổi và bầu trời xám.Chúng em lái xe đến nhà mới của hai người bạn già nhân dịp họ mời Linh Mục tới chúc lành cho tân gia. Họ đổi cái nhà hai từng sang cái nhà một từng để dễ sinh hoạt cho tuổi già. Cả mấy tuần nay chồng em phụ bạn dọn nhà, em cứ phải nhắc hoài cẩn trọng vì khi khuân vác được cứ nghĩ mình còn khỏe, đến khi ngã mới biết là tuổi già cần có một giới hạn bản thân. Cũng may không có rủi ro nào ngoài cái đỉnh đầu của anh ấy bị trầy, chảy máu một chút, vì không cẩn thận quên đội nón, đầu lại hói, dễ bị trầy xước.

 Nhà mới khá xa hơn nhà cũ, có nghĩa là xa Nhà Thờ họ vẫn sinh hoạt, và xa cả bạn bè họ vẫn lui tới (trong đó có vợ chồng em) nhưng họ chấp nhận vì đổi nhà xong còn lại một số tiền nhỏ cho tuổi già.

 Bây giờ bạn hữu ai cũng nói tới tuổi già, cũng nói phải sống ngày còn lại ra sao và chết thế nào. Như chị trước đây hay nói với em. Chị nhiều lần ao ước em làm một cái Nhà Già cho những người bạn thân ở chung với nhau lúc cuối đời. Chị dặn nhiều lần như thế rồi, và em đang cố gắng để thực hiện, sao tự nhiên chị lại bỏ đi xa tắp mù khơi, xa như không còn thế nào xa hơn.

 Bạn bè nói em là chị “Mất thật rồi” nhưng em không tin.Vì em không nhìn thấy chị ngày cuối trên giường bệnh, em không dự Lễ nhập quan, em không nhìn thấy người ta hỏa táng chị hay chôn chị xuống đất. Đối với em chị còn sống và chị chỉ đi thật xa thôi và tất cả mọi người đã nói dối em.

 Chị đi vội quá, nên chưa kịp nói gì với em, em chắc chị cũng áy náy trong lòng lắm. Bây giờ ở nơi thật xa đó chị buồn, chị vui, biết tâm sự với ai. Có ai cho chị mượn bờ vai để chị ngả đầu? Còn em nữa, cái vai gầy của em bây giờ không lẽ chỉ để hứng tuyết tan!

 Đám tuyết lông ngỗng vẫn bay vần xoay trên bầu trời, trong không gian,rơi xuống và tan thành lệ trên mi mắt em.

Hãy nói với em là chị chỉ đi xa, đi thật xa thôi, phải không chị?

 tmt- Những ngày cuối năm 2021