Friday, August 26, 2022

Trần Mộng Tú: Tôi Cúi Đầu Xin Lỗi

Thi thể cậu bé 16 tuổi, một trong số 42 lao động đào thoát khỏi casino ở Campuchia, được tìm thấy trên đoạn sông thuộc huyện An Phú- Tỉnh An Giang Ngày 18 tháng 8- Cụ thể, thi thể em Đ.M.H. (16 tuổi, ngụ Gia Lai bị mất tích trên sông Bình Di được người dân phát hiện vào khoảng 5 giờ sáng ngày 20.8, gần cầu C3, thuộc ấp Búng Lớn, xã An Hội, H.An Phú, cách hiện trường vụ xảy ra việc khoảng 4 km.- Báo Tuổi Trẻ


Tôi biết nơi tôi tắp vào
Tôi không lên được
Tôi ngừng tại đây, nằm đợi
nước quấn quít quanh tôi
Tôi thả hồn
Tôi thả xác
Tôi biết tôi chết rồi

Có tiếng ai gọi
Cậu thanh niên ơi
Cậu về nhà rồi

Cha đã khóc
từ hôm tôi ra đi
Bây giờ Cha lại khóc
khi tôi quay trở về

Nước mắt cha
và nước sông Bình Di
Giọt nào mặn, nhạt

Bây giờ Cha nhận xác
Bây giờ hồn tôi đi

Tôi sẽ đi tìm gặp
những linh hồn giống tôi
những linh hồn đã mất
khi tìm cuộc đổi đời

Họ chết trong thùng xe
ở một vùng đất lạ
Chết trong một dòng sông
Hay trong một cánh rừng
Đều oan khiên tất cả

Tôi đã gọi Cha ơi
trong lồng ngực lạnh buốt
tiếng kêu ằng ặc nước

Họ đã gọi Mẹ ơi
trong lồng ngực không hơi
tiếng gọi không ra khỏi
miệng đã khép chặt rồi

Nghèo khó đã dắt đường
Chúng tôi đi tìm những chiếc bánh
họ vẽ trên giấy
trao cho chúng tôi
những chiếc bánh bốc hơi

Có người chết âm thầm
mất dấu tích
trong những ngôi vườn kín
trồng toàn cần sa
Có kẻ chết vì ngộp không khí
trong những chiếc xe ca

Tôi chết vì ngộp nước
xác tôi bềnh bồng trôi
Rồi tất cả sẽ lặng im
Một, hai năm sau
Mọi người trên đất nước đang hưng thịnh đó
Sẽ lại được nghe một Bản Tin Rất Lạ

Xác của người Việt Nam được tìm thấy ở một nơi nào đó bên ngoài đất nước
Họ chết như chết trong một truyện phim
Một truyện phim kinh dị
trên con đường đi tìm sống.

Là một người Việt Nam sống bên ngoài đất nước
Tôi thấy mình cũng có lỗi
trong những cái chết rất lạ này

Tôi cúi đầu xin lỗi.

Trần Mộng Tú – Tháng 8/25/2022

Wednesday, August 3, 2022

Trần Mộng Tú: SAY

 



Em vừa uống xong ly rượu

mặt em đỏ như mặt trời

tim em mặt trăng òa vỡ

bàn tay em như cành hoa

nở những đóa hoa sao nhỏ

 

Em đi bằng những ngón chân

mà sao không chạm mặt đất

nghê thường múa khúc dọc ngang

em bay vào vùng huyễn hoặc

vứt áo lạnh vào góc phòng

chiếc khăn thả rơi trên đất

em thả em vào câu thơ

không làm sao ra được nữa

 

Này anh, bàn tay đâu nhỉ

cho em mượn nắm được không

ngụm rượu chiều nay rót xuống

cho dòng sông thêm mênh mông

 

Em đỏ hay là rượu đỏ

em say hay rượu say em

cả dòng sông cũng túy lúy

cứ đòi nắm lấy tay em

chao ôi dòng sông say rượu

dắt tay em đi tìm anh

thế nào cả hai cũng lạc

 Vì tình yêu ở khúc quành.

 


 Drunk

 I just had a goblet of wine

my face got crimson like the sun

my heart the exploding moon

my hand a sprig of flowers

blossoming into tiny stars

 

I walked on tiptoe, somehow

I felt I did not touch the earth

I danced the Rainbow Skirt

backward, forward, sideways

and flew into the land of phantasmagory

I tossed my coat to the corner

and dropped my scarf on the floor

then let myself drifted along a stream of verse

and of it found no way out

 

Was I red or the wine red

was I drunk from wine, or wine infatuated with me

the river, too, being dead drunk

insisted on holding me

O my! the drunken river grasped my hand

leading me in search of you

we both will sure get astray

 

As love lies where the river winds.

 (Translated by Phạm Trọng Lệ, Virginia 6/12/08)

 

[Thế Kỷ 21, số 231, tháng bảy, 2008, trang 51]

 

 

 

 

Tuesday, August 2, 2022

Trần Mộng Tú: Sợi Ngắn Sợi Dài

 Joe ngắm nghía mình trong gương, hai tháng rồi anh không cắt tóc, tóc bắt đầu mọc qua mang tai anh, làm anh hơi khó chịu. Nhìn vào gương anh thấy một chàng Joe khang khác, cũng đẹp trai đấy chứ! Anh mỉm cười với gương. Cô bạn gái Anna của anh bắt đầu để ý và hối anh đi cắt tóc, cô không thích một “anh Bồ” tóc dài, trông không có nam tính chút nào.

 - Anh đi cắt tóc đi, tóc anh coi bộ mất trật tự rồi.

 Anh chỉ mỉm cười, lắc lắc cái đầu mình nói:

 - Anh thấy cũng đẹp đấy chứ, anh nghĩ không cần cắt đâu.

 Hai người bắt đầu tranh cãi về kiểu tóc mới của anh. Anna cho rằng, đàn ông con trai thì nên cắt tóc ngắn, tóc dài để cho phụ nữ. Hai bên không ai chịu nhường ai. Cuối cùng Anna nói:

 - Anh muốn để tóc dài tùy anh, tôi đi kiếm người “Bồ” khác, tôi không thích đàn ông để tóc dài. Tôi cho anh hai tuần suy nghĩ, tùy anh quyết định.

 Joe ngẩn người ra vì quyết định của bạn gái. Ô hay, tóc dài hay tóc ngắn thì sao, miễn anh vẫn là một “Người Tình tử tế” vẫn yêu cô, anh đâu có thay đổi tính tình gì, dù tóc anh dài hay ngắn.

 Nhưng Anna không chịu, cô không muốn bạn bè cô nhìn anh với ánh mắt có chút ngạc nhiên.

 Mỗi lần gặp nhau, tóc Joe lại dài hơn một chút và tình cảm của hai người hình như “ngắn lại” một chút. Cuối cùng khi tóc Joe qua khỏi mang tai thì họ chia tay. Joe không chịu cắt tóc và Anna cũng nhất định không chấp nhận có một anh Bồ tóc dài.

 Chia tay cả hai cùng buồn vì từ hơn hai năm trước yêu nhau, cả hai người đều được bạn bè coi như một “Cặp đôi hoàn hảo” vì tính tình họ rất hòa hợp, chiều thuận nhau gần như trên nhiều khía cạnh đời sống. Một đám cưới đã đôi lần được cả hai cùng phác họa ra.

 Joe rất buồn, nhưng anh đã nhất định để tóc dài lúc này. Hơn bao giờ hết anh yêu mái tóc của mình và mong nó càng dài càng đẹp.

 Anna chia tay với bạn trai, nhưng cô vẫn âm thầm theo dõi mái tóc vô tổ chức trên cái đầu người đàn ông mình yêu. Thỉnh thoảng cô lại nói một mình: Không lẽ anh ta lại yêu cái kiểu tóc thời thượng này trên cả tình yêu của mình? Điều này khiến cô tự ái, không thèm để ý nữa. Cô đi tìm một người bạn trai có mái tóc thật ngắn như tóc của mấy người trong quân đội. Nhưng cũng chỉ một thời gian ngắn rồi chia tay. Cô khám phá ra là không thể chỉ yêu qua mái tóc được, còn phải phụ thuộc vào nhiều điều kiện khác, và những điều kiện khác thì không ai hợp và đủ tiêu chuẩn với cô bằng Joe.

 Cô không gặp anh nhưng vẫn theo dõi anh, và cô thấy mái tóc của anh sau hơn một năm nó đã dài quá vai anh rồi. Anh cột nó lại bằng một sợi thung và vẫn đi làm. Cũng may là công việc của anh chỉ làm trong văn phòng, anh không phải đi giao dịch với bên ngoài nên đầu tóc của anh không có gì trở ngại cho giao tế cả.

 Còn Joe, anh để tóc dài và anh biết là người yêu của anh rời xa anh vì cái đầu tóc này, nhưng anh không chiều theo nàng được.

 Trên đời anh có một người phụ nữ khác anh còn yêu hơn cả mối tình của mình.

 Sau hơn hai năm, tóc xuống ngang lưng, Joe biết là đến lúc cắt được rồi. Anh nghĩ đến Anna và muốn cô đi với anh tới nơi cắt tóc. Anh cầm điện thoại lên:

 - Alo, Anna, anh đây, em có muốn đi cùng anh đến nơi cắt tóc không?

 Một phút im lặng ở đầu giây bên kia. Anh kiên nhẫn chờ. Cuối cùng tiếng Anna cất lên, nhỏ nhưng rất rõ:

 - Em đến ngay.

 Anna biết là Joe yêu mình nhiều lắm, cuối cùng thì anh cũng phải theo ý mình. Cô ra xe phóng ngay tới nhà Joe.

 Joe đã ra xe chờ sẵn trước cửa nhà mình. Anh đón cô sang xe mình và đưa cô tới một nơi chuyên môn làm tóc giả.

 Joe đã phải trả một số tiền khá đắt để thuê họ lấy tóc mình làm mái tóc mới cho một phụ nữ.

 Anna đứng im nhìn người ta cắt tóc Joe, và nghe Joe nói chậm rãi:

 - “Mẹ anh bị ung thư óc và “Hóa trị” đã làm bà rụng đến sợi tóc cuối cùng. Anh là một trong sáu người con của bà, và anh luôn luôn cứ nghĩ trong đầu là Mẹ yêu mình nhất. Mái tóc này Mẹ cho anh từ thuở mới sanh thì bây giờ anh phải chia xẻ lại cho bà.”

 Anna không nói được lời nào, nước mắt cô ràn rụa.

 Joe cũng biết là Anna rất yêu anh, cô sẽ yêu anh hơn nữa, khi cô biết anh để tóc dài cho Mẹ anh, cô chắc sẽ không còn so đo “Sợi Ngắn, Sợi Dài” nữa.


Trần Mộng Tú 

Phóng tác theo bản tin của today.com :
Man Shaves Head to Make Wig For Mom with Brain Tumor