Saturday, May 11, 2024

Mở, gửi Bùi Bích Hà

               Hãy mở cho em những cánh cửa

               Từng gian im lặng của hai ta

               Căn nhà nhỏ sao mênh mông quá

               Bóng tối mang trái tim đi xa

 

               Có một chỗ nào cho em nghỉ

               Vuốt duỗi thời gian thủa đợi mong

               Có một chỗ nào em ngồi xuống

               Chải lại đường ngôi như nhánh sông

 

              Từng gian từng gian im lìm đóng

               Tuổi xanh em đổi thẫm mầu rêu

               Những cánh cửa mòn theo năm tháng

               Chìa khóa han dần theo tình yêu

 

               Tình  hai ta như nhà cửa khép

               Như tranh tĩnh vật treo trên tường

               Ngàn năm tranh không lên tiếng nói

               Mở hộ em từng cánh cửa buồn

 

                Khi anh về gõ lên cánh  cửa

               Tường chắc đã nghiêng mái nát rồi

               Em vẫn chờ anh sau cửa khép

               Dọn sẵn cho anh một chỗ ngồi.

              

                tmt  5/2002

             

 

Friday, May 3, 2024

Xuân Sương và Tháng Giêng Xuân

 Xuân sương 

Em về đẩy mộng lên vai
Chào xuân ngả nón bụi ngày gió ru
Mừng vui con mắt ngây thơ
Mây nghiêng như lệ pha mờ chiêm bao (Bùi Giáng)

Em đi sương ướt mái đầu
Phủi trên vai đọng giọt sầu thời gian
Ngửa bàn tay lạnh bàng hoàng
Nắm thời gian đã vụn tan theo ngày

Ngây thơ lạc tháng năm bay
Môi khô nhớ vệt son ngày yêu nhau
Tóc xưa lược mới cùng đau
Trong ngăn tủ cũ áo nào còn hương

Em đi rơi mất thiên đường
Mầu nguyên xuân cũ quê hương cuối trời
Mắt xưa mây có còn trôi
Lệ xưa vẫn ứa lúc vơi lúc đầy

Em về tóc trắng theo mây
Mùa Xuân vẫn biếc vai gầy vẫn ôm
Mở bàn tay hứng Xuân sương
Nghe trong dâu bể chút hương mơ hồ.

Trần Mộng Tú 

**

Tháng Giêng Xuân 

Gió có dịu dàng với hai ta
Nắng có ấm trên vai hiền hòa
Giọt mưa nào hôn lên bàn tay
Trong mắt nào giải mây còn bay

Người đi năm ấy mang theo tình
Tôi co mình trong nỗi lặng thinh
Chiếc lá ngoài sân hoang mang rơi
Tình yêu như vì sao đổi ngôi

Tháng giêng hương thơm trên bàn thờ
Tháng giêng tôi thơm trong câu thơ
Cánh cửa tương tư màu giấy điều
Màu đỏ loang loang vào Tình Yêu 

Lòng tôi còn tinh nguyên mùa xuân
Hồn tôi còn thơm ngát hương trầm
Năm tháng không làm hồn hư hao
Đất lạ không làm đời lao đao

Tháng Giêng người có về thật không
Sao tôi nghe pháo nhuộm đỏ lòng
Hồn tôi xanh như lá bánh chưng 
Đợi tay ai bóc lòng rưng rưng

Người hãy về đi cùng tháng Giêng
Rũ sạch trên vai tháng năm phiền
Hai ta cùng gặp lại hoa đào
Trên vai áo người lệ tôi trào.

Tháng Giêng tháng Giêng ôi mùa Xuân!

Trần Mộng Tú

Đầu Năm Của Một Người Xa Xứ

 

 Tôi lái xe chầm chậm đi giữa hai hàng cây, trời Tây Bắc tháng Hai dương lịch lạnh lạnh, mưa nhỏ hạt. Tôi như một hạt mưa to hơn cũng đang rơi xuống con đường trước mặt. Tôi lăn hồn mình theo bánh xe lăn. 

Hôm nay là ngày đầu năm Giáp Thìn, ngày mồng Một Tết, tôi sẽ bước sang một năm âm lịch mới, thêm một năm sống dưới bầu trời, sống trên mặt đất xứ người. 

Mưa rơi nhỏ nhưng kín cả khung kính xe, tôi vừa lái xe vừa “nhớ nhà”. Nhà đây là căn nhà xa xưa trên quê hương Việt Nam, nơi có cha mẹ, anh, chị và em gái…cùng chung sống. Chúng tôi đã sống chung như thế từ thời thơ dại cho đến khi khôn lớn, lập gia đình vẫn ở cùng một khu phố với cha mẹ, vẫn ăn cơm chiều với nhau. Hai ba căn nhà sát vách chạy qua chạy lại.

Gần nửa thế kỷ trôi qua, nhà tan cửa nát (không, vẫn còn đấy chứ nhưng đã có người khác xông vào chiếm lấy mấy căn nhà đó rồi….) Tất cả chỉ còn là kỷ niệm, một kỷ niệm rất buồn.

Tôi vừa lái xe dưới mưa vừa ngậm ngùi thổn thức. Tôi hình dung ra mình đang trở về, đứng giữa những căn nhà đó, đang quẹt tay mình trên khuôn mặt lã chã đầy nước mắt, nói với một người xa lạ, người chủ mới:

Vâng, thưa ông bà, cha mẹ tôi chính là chủ cũ của căn nhà này, của cả ba căn nhà liền nhau này, xin ông bà cho phép tôi được đứng ở đây năm mười phút, cho tôi được khóc, được rỏ những giọt nước mắt trong nhà này. Vì căn nhà này: Nền nhà đã in dấu chân của những người thân trong gia đình tôi. Vách tường đã thu âm những tiếng cười, tiếng nói của cha mẹ và anh, chị, em chúng tôi. Cha và Mẹ của chúng tôi đã để lại bao nhiêu ký ức tốt đẹp cho chúng tôi dưới những mái nhà này. Cái cổng gỗ cũ đã thay bằng cổng khác,màu sơn cũng khác, cây trứng cá sân sau đã bị đốn đi, cái giếng dưới gốc cây tầm giuộc có bị lấp, những viên gạch trong sân có long ra thì những tiếng dội của quá khứ vẫn còn u u minh minh trong khoảng không gian này. 

Mưa hình như nặng hạt hơn,và tai tôi hình như nghe thấy những tiếng thở, tiếng cười của mỗi thành viên trong gia đình. Sau bao nhiêu năm xa xứ và gần 40 năm cha mẹ chúng tôi đã qua đời, mỗi khi hình dung lại những căn nhà này, tôi thấy như tôi chưa hề mất một thứ gì (mặc dù trên thực tế gia đình chúng tôi đã mất tất cả). Người ta có thể cướp đi ngay trên tay của bạn những thứ người ta có thể nắm được, nhưng cái phần anh linh của nó thì chẳng bao giờ ai có thể sở hữu được khi nó không thuộc về họ.

Tôi lái xe đi chầm chậm dưới trời mưa Tây Bắc ngày đầu năm âm lịch. Mưa hình như nặng hạt hơn, nước mắt tôi hình như mặn hơn, những ngôi nhà bên đường rất quen thuộc mà cũng rất lạ lẫm. Gần nửa thế kỷ sống ở đây, thời gian dài hơn ở quê nhà, tôi cám ơn phần đất bao dung này, cám ơn quê hương có bờ xôi, giếng mật, đã cho chúng tôi một đời sống an bình, no đủ, đã cho chúng tôi có cơ hội nuôi nấng các con của chúng tôi, trở nên những công dân lương thiện, nhưng tôi không bao giờ nghĩ nơi này có thể thay thế quê nhà mình trong ý nghĩa trung thực của hai chữ “Quê nhà”

Mỗi năm Xuân về,Tết đến những hội họp, tưởng nhớ với chủ đề “Quê Hương” có thật sự thay thế được không? Hình như người ta tự lừa dối mình, lừa dối nhau.  

Đốm nhang thắp lên chỉ làm mắt thêm cay, ngực thêm nỗi nghẹn ngào. Người ta không thể thay quê hương, cũng như không thể thay cha mẹ ruột của mình được, cuống rốn chỉ có một mà thôi. Quê hương cũng vậy, như người ta chỉ có một mẹ, một cha. 

Càng là dân con của nhược tiểu, càng hãnh diện và tha thiết với quê mình. 

Quê hương là cây cầu khỉ
Khẳng khiu như cánh tay Cha
Quê hương gánh hàng nặng trĩu
Mẹ về tất tả chợ xa

Quê hương là vườn măng cụt
Sầu riêng Cha giấu ngọt ngào
Tuổi thơ con ghì vú Mẹ
Võng đưa ngủ giữa ca dao

Quê hương áo bà ba trắng
Khăn lau lệ Mẹ vắt vai
Quê hương mồ hôi Cha đổ
Cho con miếng ngọt miếng bùi

Quê hương là ngôi chùa cổ 
Con giấu tuổi trong tam quan
Là ngôi giáo đường in bóng
Con về trút hết gian nan

Quê hương hai mùa mưa nắng
Cho con máu đỏ da vàng
Cuống nhau chôn nơi bụi chuối
Nhắc con mãi mãi Việt Nam. 

(tmt)

Những giọt mưa vẫn lã chã rơi, tôi vẫn lái xe quanh co những con đường nhỏ, mắt tôi nhòe đi theo những giọt mưa loang loang trên mặt kính. Tôi đang bước vào một năm mới, và tôi mỗi ngày một cũ đi, nhưng quê nhà xa lắc xa lơ đó vẫn buộc chặt hồn tôi bằng làn khói mỏng của những cây nhang trên bàn thờ ngày Tết.

Tháng Giêng mua hoa mua nến
Thắp nhang mời cha mẹ về
Khói hương như mây lãng đãng
Sợi nào buộc mảnh hồn quê 

(tmt)

Tôi quay xe trở về, đêm qua giao thừa tôi đã rưng rưng thắp nén nhang đầu tiên trước thềm năm mới. Hôm nay mồng Một, tôi không thể cứ đi mãi trong không gian giá lạnh này để nhớ thương những kỷ niệm không bao giờ tìm lại được nữa.Tôi phải trở về, trở về thắp nhang, thắp nến, đốt mảnh hương trầm cho ngày mồng Một âm lịch, trong một nơi tôi gọi là nhà.

Cầu xin cho quê hương thật sự của tôi ở nơi xa xăm đó được mọi điều an lành tốt đẹp. Cầu xin cho phần đất bao dung tôi mãi mãi hưng thịnh, an bình.

Trần Mộng Tú 

Đầu năm Giáp Thìn 2024

Thơ Là Gì ?

 

Tôi yêu thơ lâu ơi là lâu! Nếu nói cho có vẻ làm dáng, thì chắc là từ khi còn trong bụng mẹ. Nhưng lâu thật đấy. Nếu ai có hỏi làm thơ từ bao giờ? Suy nghĩ một lúc, có thể nói vào khoảng hai phần ba đời người. Nhưng hỏi yêu thơ từ bao giờ, thì chịu.

Hỏi, biết yêu “người ta” từ bao giờ thì có thể trả lời được. Còn thơ, thôi cứ nói là từ hồi học tiểu học. Từ lớp nào nhỉ? Cái lớp bắt đầu có những bài “Học thuộc lòng”. Tôi chắc chắn như vậy. Vì ngay phút này, nếu có ai hỏi tôi, thử đọc một bài học thuộc lòng ở tiểu học xem, tôi cam đoan là tôi sẽ đọc ra ngay năm bài, hay muốn mười bài tôi cũng sẵn sàng.

Năm 1954, khi mới di cư vào miền Nam, mẹ tôi cho tôi học lớp ba ở trường công giáo Hòa Bình (thuộc nhà thờ Đức Bà), vì lúc đó cha tôi là công chức của sở Địa Chánh, sở ở đường Hai Bà Trưng, đằng sau Bưu Điện, gia đình tôi được ở tạm một gian nhà ngang của sở. Tôi có thể đi bộ một mình đến trường.

Bài học thuộc lòng đầu tiên trong Nam tôi nhớ là bài Chiếc Nón:

 Làm bằng lá dứa lá gồi

 Ấy là cái nón của người Việt Nam

 Từ thị thành đến thôn làng

 Ai ai cũng phải đi làm sớm trưa

 Nón dùng che nắng che mưa.

 Bài học giản dị, dễ hiểu và không “thơ” chút nào cả. Nhưng tôi đã nhớ cả mấy chục năm đấy.

 Niên học sau, gia đình tôi dọn về Thị Nghè. Tôi học lớp nhì, và lớp nhất ở trường Tiểu học Thạnh Mỹ Tây, tôi thuộc những bài học thuộc lòng dài hơn và hay hơn:

Ví dụ, bài học thuộc lòng về  Đứa Trẻ Bán Báo, (lớp nhì) tôi không nhớ tên tác giả.  Không biết có ai thuộc bài này không? Tôi viết ra đây một đoạn:

 Tôi chỉ là một trẻ em bán báo

 Khắp phố phường chân sáo nhẩy tung tăng

 Cất tiêng rao lanh lảnh vang đường

 Tôi đem những món văn chương ra chào khách

Hay bài học khác, về Năm Cửa Ô, được học ở lớp nhất. Bài có năm đoạn, tôi cũng chỉ xin viết ra một đoạn:

  Cửa ô năm cánh lùa hơi gió

  Lối cũ đi về nhạt ánh dương

  Hàng triệu con người không chịu nhục

  Nằm đây nhớ lại buổi lên đường

 Tôi biết, việc yêu thích những bài học thuộc lòng từ nhỏ đã là những hạt mầm gieo vào tấm lòng thơ dại của một cô bé, để khi lớn lên trở thành một người yêu thơ. Giống như những hạt đậu giấu trong một hộp cát, chỉ cần một ít nước tưới xuống, nó sẽ nẩy mầm thành những cọng giá trắng muốt, dòn tan, mong manh, nhưng đầy sức sống.

 Tôi yêu thơ và tôi làm thơ, cũng tự nhiên như hạt đậu thành cọng giá thôi, chẳng có gì là “vĩ đại” cả. 

  Hồn như một khay cát nhỏ

  ủ những hạt đậu

  bỏ quên ngoài sân

  một sáng vốc tay vào cát

  mới hay

  thơ 

  đã

  nẩy mầm (tmt)

Những hạt đậu này không phải chỉ hoàn toàn nẩy ra từ những bài Học thuộc lòng thời tiểu học, nó còn được bắt nguồn từ cuộc di cư từ Bắc vào Nam của gia đình tôi.

Tôi còn nhớ rất rõ, khi máy bay thả gia đình tôi xuống phi trường Tân Sơn Nhất, những túi quần áo của chị em tôi bị thất lạc, mọi người lấy hành lý đi hết rồi, bỏ lại gia đình tôi với những cái bao bố to tướng, đựng cái gì bên trong không ai biết. Mẹ tôi, vốn sẵn tính lo xa của người chủ gia đình, đành lấy đại, hy vọng có quần áo cho các con mặc. Khi về đến lều, mở ra cả ba bao tải, bên trong toàn sách cũ. Hành lý này có lẽ của một người bán sách cũ ở chợ trời. Gia đình tôi, vì một lý do gì đó, đi đến đâu, tha mấy bao bố sách đến đó. Sau khi ổn định, cô bé lớp ba được bắt đầu đọc truyện, đọc thơ. Tôi thuộc lòng Lỡ Bước Sang Ngang của Nguyễn Bính, đọc Đồi Thông Hai Mộ cho chị giúp việc nghe, tôi đọc Thủy Hử, Tam Quốc Chí cho Ba mẹ buổi tối. Còn cả hàng trăm cuốn sách giá trị nữa, mà sau này khi lớn lên, tôi mới thấy là mình may mắn, được thấm những giọt mực văn chương vào trang giấy trắng tinh khôi của một tâm hồn thơ dại.

 Nhưng bây giờ, nếu có người hỏi: 

Thế thơ là gì?

Chắc chắn, tôi sẽ đứng ngẩn người ra một vài giây: Chịu, hàng, không biết thơ là gì. Bị hỏi nhiều lần rồi. Lần nào trả lời xong, cũng biết là mình nói lung tung, nói “Dấm dớ” (Đây là chữ của một chị bạn thân hay mắng yêu.)

Thi sĩ nổi tiếng người Mỹ, gốc Anh T.S. Eliot (1888-1965) định nghĩa về thơ như sau:

“Thơ không làm cho sự xúc động bớt đi nhưng làm thoát ra khỏi sự xúc động; thơ không diễn đạt cá tính riêng, nhưng làm thoát ra khỏi cá tính. Nhưng dĩ nhiên, chỉ những người có cá tính và sự xúc động hiểu thế nào là sự mong muốn thoát ra khỏi hai điều đó.”

Theo tôi cắt nghĩa như thế này, làm cho độc giả càng thêm bối rối. Đây là một câu định nghĩa về thơ, chỉ có thi sĩ nói cho thi sĩ nghe với nhau, không phải câu trả lời cho người đọc thơ.

Thi sĩ gốc Ba Tư, Kahlil Gibran (người tôi phục sát đất) định nghĩa về thơ cũng rất mơ hồ:
“Thơ là một ôm của vui vẻ, đau đớn và ngạc nhiên thích thú, cộng thêm một chút xíu tự điển.”
Giản dị đấy! Nhưng bạn nghe, có hài lòng với câu trả lời không?

Nguyễn Du trong bài “Hán Dương vãn diểu” (Ngắm cảnh chiều ở Hán Dương) thì viết:

“Thi thành, thảo thụ giai thiên cổ.” có nghĩa là: Bài thơ vừa làm xong, cỏ cây thành thiên cổ. Tán rộng nôm na ra nữa: Bài thơ vừa viết xuống, cả thơ, cả thi sĩ, cả đất trời bỗng thành trăm năm cũ kỹ. Chấm hết! 

Nghe có kinh hoàng không! Thơ là gì mà vừa triết lý, vừa hư ảo, vừa hốt bổng thi sĩ vào không trung như thế! Chịu.

Các thi sĩ Việt Nam thời trước tôi, thay vì định nghĩa thơ, họ định nghĩa về thi sĩ:

 Làm thi sĩ tức là ru với gió

 Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây (Xuân Diệu)

 Như vậy thơ là: Trăng, gió, mây cộng lại. Toàn những thứ chỉ “cảm” chứ không bắt được bằng tay. Vì dẫu trăng có chiếu vào tay hay gió có thổi vào lòng, ta cũng không bao giờ giữ lại được.

Như vậy, nếu hỏi tôi: “Thơ là gì?”  Với cái đầu óc đơn sơ của tôi, tôi chỉ biết lúng túng trả lời:

 Thơ là thơ
Là những miếng nhỏ khác nhau
không múc từng muỗng được
nhưng lại đơm đầy một chiếc bát vô hình
và em có thể ngậm được thơ trong miệng
như ngậm một viên kẹo
nó tan dần tan dần và ngấm vào thân thể
Thơ cũng có thể hơi bị cao
như lượng đường trong máu

Thơ là thơ
Là một chất lỏng ngọt và đắng
không rót được
nhưng sao nó lại làm tràn cái ly
nó òa ra và làm ướt vạt áo em
gió ở đâu đến
không phải thổi cho khô
mà làm tăng độ ẩm

Thơ là thơ
Là những mảnh rất khó cầm
nên em bỏ vào trong túi
thỉnh thoảng mang ra tung tung về phía trước
đôi khi ném nhẹ về phía sau
nó bay huyễn hoặc và tuyệt vời trong không gian
như những mảnh tinh hà lấp lánh
vô cùng quyến rũ
và rất đỗi hoang mang

Thơ là thơ
Là một cái gì không rõ rệt
nó là cái quầng sáng của người mù
Thi sĩ là những người mù
chạy theo cái quầng như đứa trẻ chạy theo quả bóng bay
bay cao bay cao
mất hút vào bầu trời
không bao giờ bắt được

đứa trẻ thành thi sĩ
tưởng tượng nơi chốn thần tiên
quả bóng sẽ bay tới


Thi sĩ thành đứa trẻ
            hai tay bưng mặt khóc
            quả bóng
            mất thật rồi.   

Tôi cắt nghĩa như thế, bạn có hiểu không? Hay tôi lại bị mắng là nói lung tung và dấm dớ! 

Bạn hãy tha lỗi cho tôi, đó chẳng qua là lỗi của hạt đậu đã nẩy mầm thành cọng giá.

Trần Mộng Tú 

1- Poetry is not turning loose of emotion, but an escape from emotion; it is not expression of personality but an escape from personality. But of course, only those we have personality and emotion know what it means to want to escape from these things. (T.S. Eliot)

2. Poetry is a deal of joy and pain and wonder, with a dash of dictionary.

    (Kahlil Gibran)

Câu Hỏi

 

Anh hỏi
Em đã già chưa?

Em không biết…

Em nghe nói người già
hay đánh rơi đánh vỡ

Hình như sáng hôm nay
em vừa đánh rơi một câu Thơ
câu Thơ rơi xuống
vỡ
không gây tiếng động nào
chỉ để lại vết xước
như những giọt mực
trên những ngón tay gầy

Em đã già chưa?

Trần Mộng Tú 

Tháng 2-2024

Tháng Tư Gõ Cửa


    Tiếng gõ trên cánh cửa

    Tháng Tư bước vào nhà

    Tháng Tư ngồi xuống ghế

    Tháng Tư pha bình trà

 

    Rót ra một chén nhỏ

    Chia đều giữa hai ta

    Tháng Tư và nhân chứng

    Nhìn nhau cùng khóc òa

 

    Trà xanh như nước mắt

    Đầm đìa trên mặt ai

    Giơ bàn tay gầy lắm

    Quẹt ngang nỗi ngậm ngùi

 

    Tháng Tư già theo tuổi

    Ta già theo tháng Tư

    Tóc không còn xanh nữa

    Cánh trà cũng héo khô

 

    Tháng Tư rót đầy chén

    Mời nhau ngụm lưu vong

    Tiếng ai vừa khép cửa

    Nhốt nỗi buồn vào lòng.

 

     tmt - Tháng Tư 2024