Xuân sương
Em về đẩy mộng lên vai
Chào xuân ngả nón bụi ngày gió ru
Mừng vui con mắt ngây thơ
Mây nghiêng như lệ pha mờ chiêm bao (Bùi Giáng)
Em đi sương ướt mái đầu
Phủi trên vai đọng giọt sầu thời gian
Ngửa bàn tay lạnh bàng hoàng
Nắm thời gian đã vụn tan theo ngày
Ngây thơ lạc tháng năm bay
Môi khô nhớ vệt son ngày yêu nhau
Tóc xưa lược mới cùng đau
Trong ngăn tủ cũ áo nào còn hương
Em đi rơi mất thiên đường
Mầu nguyên xuân cũ quê hương cuối trời
Mắt xưa mây có còn trôi
Lệ xưa vẫn ứa lúc vơi lúc đầy
Em về tóc trắng theo mây
Mùa Xuân vẫn biếc vai gầy vẫn ôm
Mở bàn tay hứng Xuân sương
Nghe trong dâu bể chút hương mơ hồ.
Trần Mộng Tú
**
Tháng Giêng Xuân
Gió có dịu dàng với hai ta
Nắng có ấm trên vai hiền hòa
Giọt mưa nào hôn lên bàn tay
Trong mắt nào giải mây còn bay
Người đi năm ấy mang theo tình
Tôi co mình trong nỗi lặng thinh
Chiếc lá ngoài sân hoang mang rơi
Tình yêu như vì sao đổi ngôi
Tháng giêng hương thơm trên bàn thờ
Tháng giêng tôi thơm trong câu thơ
Cánh cửa tương tư màu giấy điều
Màu đỏ loang loang vào Tình Yêu
Lòng tôi còn tinh nguyên mùa xuân
Hồn tôi còn thơm ngát hương trầm
Năm tháng không làm hồn hư hao
Đất lạ không làm đời lao đao
Tháng Giêng người có về thật không
Sao tôi nghe pháo nhuộm đỏ lòng
Hồn tôi xanh như lá bánh chưng
Đợi tay ai bóc lòng rưng rưng
Người hãy về đi cùng tháng Giêng
Rũ sạch trên vai tháng năm phiền
Hai ta cùng gặp lại hoa đào
Trên vai áo người lệ tôi trào.
Tháng Giêng tháng Giêng ôi mùa Xuân!
Trần Mộng Tú