Những chiếc áo mong
manh như nắng
đã xếp vào ngăn tủ
thật sâu
mùa hè nghi hoặc không
còn nữa
áo thu tung những sợi
len mầu
sáng nay cơn mưa vồn vã
tới
mặt đất khô giàn giụa
bình minh
em mở cửa đón hơi gió
lạnh
quơ tay ôm hạnh phúc cho
tình
bàn chân cong giẫm nghe
thời tiết
thời tiết nhỏ từng
giọt vơi đầy
lòng em hoang mang như
lòng đất
mùa thu thơm trên cọng
cỏ gầy
Chiếc cổng gỗ bên vườn
đã mở
em đứng nghe mưa suốt
một ngày
có cô sóc nhỏ vừa ghé
tới
cô gọi tên anh sáng hôm nay