Sáng
nay một buổi sáng đầu thu thật đẹp, tôi trở về từ nhà thờ, đi giữa
hai hàng phong, nắng mật ong đổ tràn trên những mảng lá phong sắc như
gấm thất thể, tâm hồn tôi bình an với những tốt đẹp vừa được hưởng
từ một nơi thiêng liêng tĩnh lặng, quyện với thiên nhiên êm ả đó. Tôi
thấy được tất cả ân sủng của đất trời.
Về
nhà, pha cho mình một tách cà phê, ngồi trước khung cửa sổ với cái
máy điện toán nhìn ra bức tường đá bên ngoài, bức tường đá đang
tưới đẫm hương sắc mùa thu, mấy con sóc đang chạy ra chạy vào chơi
với nắng, mấy con chim hummingbird
chao qua chao lại trên những khóm cúc vàng.
Tôi
vào VOA đọc bản tin buổi sáng. Tôi bước từ miềm tĩnh lặng trong không
gian vào chốn náo động trần gian trong chữ nghĩa. Tôi đọc qua những
tựa đề, rồi bỏ nhanh: Vẫn xôn xao về bầu cử Tổng Thống Mỹ, vẫn gai
góc bang giao giữa hai nước Mỹ Phi, vẫn lụt bão ở Việt Nam ở Mỹ, vẫn
Nga, vẫn Trung Hoa rồi Syria, vẫn chiến tranh, chết chóc, khủng bố và
Việt Nam thì vẫn tham nhũng, bỏ nước ra đi, biểu tình, bắt bớ, vv.
Những tin tức cũ nhưng vẫn nóng hổi mỗi ngày. Đọc sáng nay đã cũ
nhưng chiều nay hay sáng mai sẽ hoàn toàn khác.
Nhưng
có một cái tựa đọc lên, phải ngưng ngay tay lại, không bỏ đi được,
không delete được. Tin nghe cũ
nhưng nạn nhân mới quá, mới như đứa bé ở tuổi mười hai. Cái tuổi đọc
lên, hình dung ra, nếu ai đã là cha mẹ, đã là ông bà cũng quặn thắt
ruột gan:
“Trung
Quốc bắt người trong vụ bé gái Việt mang thai.”
Hai
người lớn tuổi mang em vào bệnh viện, khám thai, họ khai em 20 tuổi,
nhưng bác sĩ nói thể trạng em mới 12 và em lại đang mang thai ba
tháng. Ở giữa đất nước Trung Hoa, em lại không nói được tiếng Trung
Hoa, em là người ngoại quốc, các bác sĩ nghi ngờ báo cho giới hữu trách.
Sau đó,
theo Global Times, một cuộc điều tra phát hiện ra rằng người phụ nữ họ Tạ từ tỉnh
Hà Nam đã bắt cóc rồi sau đó bán cô bé cho một người đàn ông họ Lưu ở Từ Châu
thuộc tỉnh Giang Tô. (VOA-10/20/2016)
Tội
nghiệp em quá, em là một em bé Việt Nam, không biết bị bắt cóc từ
bao giờ.
Tôi
ngồi nhìn vào những hàng chữ đang nhảy múa trên bản tin, nước mắt
ứa ra, bao nhiêu câu hỏi nhảy múa trong đầu: Không biết em bị bắt từ
bao giờ, lúc đó em lên mấy, em vừa đi học về hay em đang chơi trước
cửa nhà? Em đã khóc bao nhiêu ngày và Trời ơi! Lúc mấy tuổi em đã
là nạn nhân cho những con người bệnh hoạn, những ác quỷ trong lốt
người?
Em
không biết nói ngôn ngữ lạ hay em đã sợ hãi qúa nên mất hẳn tiếng
nói. Em còn nhớ được một tiếng nào trong cái ngôn ngữ thủa được mẹ
cha bế ãm nâng niu.
Ai
là cha mẹ, ông bà của bé gái đáng thương này. Sẽ có bao nhiêu câu
hỏi, bao nhiêu cuộc thẩm vấn, và cái thai ba tháng trong bụng em bé 12
tuổi sẽ phải lắng nghe những câu hỏi gì. Các chuyên gia y tế đã
chẳng từng nói là thai nhi ba tháng tuổi có thể nghe, thể cảm nhận
được đó hay sao? Nhưng cái thai không biết nói, mẹ của cái thai cũng
không biết nói gì. Em không biết nói không phải chỉ vì ngôn ngữ khác
biệt mà vì em không thể hiểu điều gì khác biệt giữa em và những cô
bé khác cùng tuổi với em. Các cô đó có bị bạo hành như em, có mang
thai giống em không?
Làm
sao người ta có thể tra tìm ở em một điều gì? Em bị bắt cóc hay em
bị chính cha mẹ bán đi. Chỉ có Trời biết việc làm tội lỗi này.
Rồi
đây khi được trả về Việt Nam, nếu không tìm ra thân nhân, làm sao em
sống? Em sẽ tiếp nối sự trưởng thành ở đâu, với ai?
Tôi
cầu xin Thượng Đế cho em trở về bình an, nếu không tìm được thân nhân
thì một gia đình phúc đức nào đó không có con sẽ mang mẹ con em về.
Sanh đẻ xong, em tìm lại được tuổi thơ đã đánh mất của mình. Em chắc
không còn ở tuổi chơi búp bê nữa vì em đã có con, nhưng em vẫn còn mơ
được những giấc mơ của một thiếu nữ mới lớn. Tôi gửi cho em mấy món
quà tôi tìm được trên mạng sáng nay:
Một
hộp chỉ màu, để em kết những chiếc vòng ngũ sắc đeo tay, đeo cổ.
Một ngôi nhà cho mẹ con em như trong cổ tích và sau hết em sẽ dùng
những cuộn chỉ màu kết cho mình một cái “Dream catcher” Để em có thể
bắt được những giấc mơ của mình.
Có
cái bùa đó, em có thể bắt được cả giấc mơ như: “Em chưa hề bị bắt
đi ra khỏi vòng tay cha mẹ bao giờ”.
Tôi
chúc em được sống hồn nhiên ở tuổi 12 như tất cả các em bé gái của
một gia đình có đầy đủ mẹ cha, trong một đất nước đang hãnh diện là
thịnh vượng an bình.
tmt
10/10/2016
Theo CCTV, có tổng cộng 14 phụ nữ và bé gái Việt Nam bị bắt cóc
và bán ở riêng tỉnh Vân Nam ở miền Nam Trung Quốc kể từ năm 2011.