Trần Mộng Tú
Dấu giầy in trên tuyết
con đường đêm lặng thinh
con đường mênh mông trắng
những ngón chân thì thầm
ánh đèn đêm như mắt
tò mò nhìn đôi ta
Bước từng bước rất khẽ
sợ tuyết vỡ dưới giầy
lắng nghe tiếng tuyết thở
phà hơi trắng trên vai
có bàn tay luống cuống
níu vào cánh tay ai
ta đi như vô tận
im lặng và tinh khôi
ta đi như đã lạc
giải ngân hà xa vời
im lặng của tuyết và im lặng của thơ
rơi xuống giữa hai ta
Quay về trước hiên nhà
nhìn dấu giầy trên tuyết
xếp bên nhau từng đôi
lò sưởi nào còn ấm
đợi những ngón chân vui
Tuyết ơi in dấu ở đây
Để bao năm cũng nơi này tìm nhau.
tmt
Tối tháng 2/08/2019