Ngôi
nhà đó nằm song song với biển
có
người đàn bà thích đuổi theo mây
buổi
sáng nàng nghe sóng ngoài biển gọi
khép
cửa sau lưng buộc vội dây giầy
Người
đàn bà băng mình trên cát
vết
chân in sóng xóa vội đi
nàng
ném trái tim mình trên mặt biển
sóng
cuốn thật xa
chẳng
để lại gì
Người
đàn bà vẫn đuổi theo mây
có đôi
khi mây đuổi lại nàng
mỗi
ngày nàng ném một trái tim trên sóng
biển
nhận vào
với tất
cả hoang mang
Mây và
nàng
bây giờ
đã lẫn vào nhau
biển
mang dấu chân nàng đi
sóng
lại đánh vào bờ
người
đàn bà vừa chạy trong mây
vừa thong
thả ném
từng trái tim mình
vào
lòng biển hư vô.
Trần Mộng Tú
Tháng
9/2009