Trần
Mộng Tú
(Gửi gia
đình và các bạn tôi)
Thượng
Đế gửi những con Siêu Vi tới để chúng lấp đầy những khoảng cách trống rỗng của
loài người.
Siêu
Vi đến giữa mọi người, rẽ ngang, rẽ dọc, len vào từng khe hở. Nó không lựa người
giầu, không chê người nghèo. Màu da nào cũng được, tôn giáo nào nó không cần biết.
Bằng cấp và địa vị ư, nó gạt qua một bên len vào giữa. Chẳng có sổ Thông Hành
nào thoát, chẳng có bức tường cao ranh giới nào xây lên mà nó không thể vượt
qua. Nó lên thuyền ra đại dương, nó vào phi cơ bay ngang bầu trời thế giới. Từ
thầy tu, lãnh tụ, tài tử, thầy thuốc, khoa học gia, nhà ảo thuật, triệu phú cho
tới những kẻ không nhà, nó tới với ai người đó phải chấp nhận. Khó lòng mang nó
ra khỏi nơi nó đã chiếm ngự. Nó tới, mang theo tàn phá và chết chóc.
Có
phải Thượng Đế thật sự gửi nó tới để trừng phạt loài người, để phân chia loài
người. Hay Thượng Đế gửi nó tới để lấp khoảng trống giữa con người với con người.
Dạy cho loài người biết thương nhau, biết chấp nhận nhau hơn, tìm đến gần nhau
hơn.
Chúng
ta học được điều gì giữa khoảng cách đôi bờ sinh tử này. Vẫn có người đi theo
con siêu vi chui vào giữa khoảng cách trống đó để kiếm thêm tiền (phần đông là
những kẻ đã có sẵn tiền).Lừa đảo vẫn sẩy ra giữa đôi bờ sinh tử.
Chúng
ta học được bài học gì khi người thân của chúng ta đi vào sau cánh cửa của bệnh
viện, mất hút, thăm thẳm, im lặng, rồi người thân chúng ta trở về nhà trong một
chiếc bình, chiếc bình tro vô giác. Chúng ta học được gì trong một đám tang giới
hạn người thân tới dự (dù không giới hạn bạn hữu cũng không dám tới) Chúng ta cảm
nhận được nỗi đau nào khi người thân không dám ôm nhau, không dám đứng gần
nhau, không dám cầm tay nhau để vực đỡ nhau trong phút giây đau đớn nhất. Cái
khoảng cách giữa người này với người kia là nỗi đau khổ tột cùng trong một đám
tang. Thượng Đế đang đứng ở đâu?
Có
ai nghĩ rằng Thượng Đế đang tạo ra cái khoảng cách này để cảnh tỉnh nhân loại.
Ngài muốn lấp đi những khoảng trống trong đời sống của loài người bằng những
cái chết của chính họ. Vì có phải chúng ta sống cạnh nhau mỗi ngày mà không
nhìn thấy nhau, không quan tâm tới nhau. Mỗi người trên thế giới này hầu như chỉ
sống cho cá nhân mình. Mỗi người tự tạo ra khoảng cách với người thân của mình.
Cha mẹ với con cái, vợ với chồng, anh em, bạn hữu, lãnh tụ với quần thần và
ngay cả những vị lãnh đạo tinh thần với tín hữu. Người nọ đã tạo ra khoảng cách
với người kia. Ai cũng sống cho mình trước tiên, nên đều tự tạo cho mình một
khoảng cách với người cạnh mình. Cái khoảng cách này mới đầu chỉ bằng một sải
tay, nên đôi khi với một chút cố gắng họ vẫn có thể với được nhau, nhưng càng
ngày cái khoảng cách đó bị ma lực của vật chất, tiền bạc, danh tiếng, quyền lực,
kéo con người ta càng xa, thật xa. Khoảng cách đó mênh mông như biển, cao như
núi, người ta không làm sao mà lấp được nữa.
Thượng
Đế đã làm gì để con người cảnh tỉnh quay về với nhau, để lấp đi cái khoảng cách
đó.
Một
cuộc chiến thế giới không có tiếng súng, không thấy máu chảy trên đường phố
nhưng vẫn có người chết im lặng từng ngày. Những cái chết im lặng ở một địa
danh nào đó, gây nên tiếng động kinh hoàng, dội ra ngoài thế giới.
Người
chết đây chính là cha, mẹ mình, anh mình, chị mình, em mình, con mình, người bạn
thân nhất của mình. Thế mới kinh hoàng! Nó không chỉ còn là một con số nữa. Nó
là cánh tay, là cái chân, máu huyết của mình. Nó đang hay đã rơi ra khỏi thân
thể mình. Để lại một khoảng trống trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Thượng
Đế phải chăng đang nhắc nhở chúng ta hãy để thời giờ nhìn nhau,
quan
tâm tới nhau, với tới nhau. Đừng để một khoảng trống nào, vì cái khoảng trống
chúng ta không lấp lại sẽ có Một Vật Siêu Lạ tới điền vào.
Đầu
tháng 4 năm 2020 này Hội Hoa Kim Hương (Tulip Festival) ở thành phố Skagit
Valley – Seattle sẽ đóng cửa. Tôi tự hỏi khoảng cách giữa những bông hoa trên
cánh đồng hoa đó, bao xa!
Hãy
lấp khoảng cách và yêu thương nhau hơn, ngay hôm nay.
tmt
Tháng
3/26/2020