Thức dậy trước mặt trời,
em pha mình vào trong buổisáng tháng giêng,
pha tháng giêng vào trong tách trà.
Tháng giêng, em và trà, cả ba cùng tĩnh lặng.
Uyên nguyên của đất trời, loang loang không định chỗ,
bềnh bồng trôi quanh quanh,
giơ tay nắm một vốc là mây hay khói đây.
Cúi xuống nhìn bộ trà, cái đĩa hình vuông như đất,
cái tách tròn như bầu trời, sợi khói mây thơm ngát uốn cong.
Tháng giêng đang tới, những cánh trà im tiếng,
sợ gây thành cơn bão trong đáy tách nhỏ nhoi.
Không gian chung quanh lơ mơ,
bên ngoài cửa kính đục màn sương,
những mái nhà chưa thức,
những con chim còn trong cơn huyễn mộng,
lá trên cây ngủ vùi,
cả khu vườn không nói,
hạt sương ngậm miệng rơi.
Ngụm trà nhấp trên môi, như lời kinh vô ngôn,
hai cánh tay vắt chéo tự ôm hai vai mình,
hồn và tâm mấtdấu.
Buổi sáng đang rón rén
đợi tháng giêng ngoài kia về cùng phương thảo,
sương mùa xuân rơi lưng chừng, dòng chảy thời gian ngưng.
Một tờ giấy bay xuống, chao nghiêng như cánh chim,
không một chữ nào lên tiếng, không một chữ nào bước ra.
Cả vũ trụ là bài thơ chưa viết xuống.
tmt
2/04/2014