Mấy
hôm trước tôi mang bốn mươi túi ăn trưa đến Women
Shelter tôi thấy có ba em người da đen , một em gái độ 12 tuổi, hai em trai
khoảng lên 6, lên 7, đang ngồi ăn cơm chiều ở đó. Tôi hỏi người phụ trách:
- Women
Shelter nhận cả trẻ nhỏ à?
Người
phụ trách cắt nghĩa:
-
Không,
chúng đi theo mẹ, mẹ chúng ra khỏi nhà thì chúng cũng phải ra theo.
Tôi
nhìn ba đứa trẻ ngồi ăn trước hai cái khay. Một khay cơm, một khay rau không có
thịt cá gì cả. Mấy miếng ớt xanh, đỏ, máy cọng xúp lơ, nguội lạnh. Ba đứa trẻ
ngồi ăn ngon lành, mặt mũi tươi tỉnh. Tôi nhìn chúng cười làm quen, chúng bỏ
nĩa xuống, đưa tay lên khua khua chào. Thấy chúng ăn mà xót xa. Nghĩ đến mấy đứa
cháu ở nhà, cá, thịt đầy bát, Bà nói mỏi miệng mới xong bữa ăn.
Khu
Shelter này là khu tạm trú qua đêm, phụ nữ tới đây check in vào 8 giờ 30 tối, check
out 8 giờ sáng hôm sau. Ai đến sớm thì phải đứng đợi đúng giờ mở cửa mới được
vào.
Khi
có người đến xin ở qua đêm, người phụ trách dắt ra mở cửa nhà kho (là một cái
shed ở góc vườn) lấy ra một miếng nệm trong đống nệm cũ kỹ ở đó mang vào phòng
tập thể để ngủ. Ai đói thì có thức ăn gì trên bàn, ngồi xuống ăn. Thức ăn phần
đông là do những người làm thiện nguyện mang đến cho, hôm nhiều, hôm ít, nơi
đây họ không nấu nướng, chỉ có hâm lại thôi.
Tôi
thường mang đến từ hai hay ba chục túi ăn trưa. Trong túi là một cái sandwich, kẹp
thịt nguội, pho-mai, một phong bánh nhỏ, một quả quít hay quả cam.
Những
túi ăn trưa này, sáng mai khi rời shelter, mỗi người sẽ lấy một túi cho bữa
trưa của mình.
Vì
không được ở lại ban ngày, nên họ cứ lang thang ở đâu đó, ngoài công viên hay một
ngã tư nào, đến tối trở lại.
Tội nghiệp những người phụ nữ này, phần đông
là nạn nhân của những bạo hành trong gia đình. Ông chồng nghiện hút, hay say rượu.
Cơn nghiện lên, không có tiền mua rượu, mua thuốc thì đánh vợ con. Vợ con phải
tìm đường chạy trốn.
Khổ hơn nữa là chuyện này thường xảy ra cho
gia đình nghèo.Vì người giầu gặp cảnh này, vợ con vào khách sạn, họ ly dị, chia
của ngay.
Đến
thấy mấy đứa bé ngồi ăn chẳng có gì cả, tôi cứ buồn mãi. Tuần này ra Costco mua
một tảng thịt heo to về, cắt miếng chiên vàng, cho gia vị vào, cho thêm khoai
tây, cà rốt. Làm một khay to ngon, bổ cho mấy đứa trẻ.
Tối
nay, nhìn đồng hồ, 8 giờ 30, là giờ mở cửa Shelter, hai vợ chồng mang khay thịt
vừa nấu xong và hai mươi túi ăn trưa như thường lệ tới. Tôi định trong bụng là
thấy mấy đứa trẻ hôm trước thì sẽ nói người phụ trách cho các em ăn khay thịt
ngay. Nhưng buồn quá, ba đứa trẻ hôm trước không có ở đó. Hôm nay chỉ toàn người
lớn.
Shelter
mừng có người mang thức ăn tới, vì bao giờ họ cũng cần. Mỗi tối họ có trên dưới
bốn mươi người đến ăn tối và ngủ lại. Thức ăn thì hôm nhiều, hôm ít, tùy thuộc
vào những người thiện nguyện đem tới.
Tôi
cứ đứng ngẩn ngơ nhìn cái bàn hôm trước có ba đứa trẻ ngồi, nhớ đến cái khay
cơm, khay rau nguội lạnh chúng ăn hôm đó. Thấy mình có lỗi qúa, nếu mình làm được
ngay một, hai hôm sau thì có thể gặp lại ba đứa trẻ, cho chúng ăn ngon. Mình đến
cả tuần sau, trễ quá! Chúng đi mất rồi.
Mẹ
chúng đem chúng đi đâu, chúng còn trở lại không nhỉ? Một tuần tôi mang thức ăn
đến một lần, liệu tôi có cơ hội gặp chúng nữa không?
Tôi
mong không gặp lại, bố chúng đã đi cai thuốc, cai rượu rồi, không đánh mẹ con
chúng nữa. Gia đình đầm ấm, ba đứa trẻ có thức ăn ngon.
Nhưng
nếu bố chúng chưa cai, vẫn tiếp tục bạo hành, thì mẹ con chúng còn trở lại đây
hay dắt nhau trôi dạt vào một shelter khác.
Tôi
mong chúng trở lại đây, tôi hứa với lòng là sẽ làm bánh Cupcake cho chúng vào
Giáng Sinh này, nếu tôi còn gặp lại chúng một lần nữa.
Tôi
sẽ hỏi tên từng đứa và mua cho mỗi đứa một cái áo mới, đẹp, như những cái áo
tôi mua cho ba đứa cháu nội, ngoại của tôi.
Cứ
nghĩ chưa làm được cái gì cho ba đứa trẻ ấy mà muốn khóc.
Nhưng
dù sao chăng nữa, Giáng Sinh tôi vẫn mang Cupcake đến shelter. Không gặp ba đứa
trẻ hôm trước, có thể tôi sẽ gặp những đứa trẻ khác. Đứa trẻ không may mắn nào
cũng mong nhận được tình thương yêu.
Mùa
Giáng Sinh 2014