Các
chị bạn thân mến của tôi.
Hôm
nay, buổi tối cuối năm, tôi mang hai ổ bánh Bông Lan tới cho Trung Tâm Tạm Trú Qua Đêm.
Qua
bãi đậu xe, không gian lạnh, tối bưng mắt, cỏ dưới chân sũng nước, lộp độp trên
nón những giọt thời gian rơi.
Tối
nay khá đông và có nhiều trẻ con, căn phòng như nhỏ lại hơn lần trước. Khu này
phần đông dành cho phụ nữ, nhưng người mẹ nào có con nhỏ cũng được đem theo, hoặc
những ông bố có con nhỏ cũng được ngủ qua đêm.
Tôi
tới đúng lúc mọi người đang xếp hàng lấy thức ăn. Những chiếc đĩa giấy trên tay
như vầng trăng mùa đông méo mó.
Họ
co rúm trong những cái áo khoác đen, mũ vẫn chùm đầu, có mấy đứa nhỏ tay áo dài
phủ kín bàn tay. Tất cả, trông giống một đàn Chim Cánh Cụt (Chim Penguin) đang
rúc vào nhau.
Mấy
khay mì Ý sốt cà chua, sợi mì dài múc lên trông như những con trùng màu hồng.
Nhìn
chim cánh cụt con đưa cái đĩa ra, nhận những sợi mì con trùng màu hồng thả vào,
chúng mang ra bàn, cúi xuống ăn. Sốt cà chua nhòe hai bên khóe miệng trẻ thơ, như
có ai vẽ vội trên môi chúng những nụ cười hóa trang màu hồng.
Có
người đàn ông Cam Bốt mang bà mẹ già và ba đứa con tới. Đứa con gái khoảng lên
tám, da vàng khè, yếu ớt, đứa con trai hai tuổi da trắng tóc vàng, đứa bé nhất cũng
là con gái, bà nội bồng trên tay, da đen và tóc quăn rút rít. Gia đình anh ta
ghé xin ăn và ngủ trọ qua đêm. Một bức tranh nhiều màu, nhàu nhĩ.
Hỏi
sáng mai gia đình đi đâu? Bà nội nói không biết? Cứ ra đường để gió dắt đi.
Tôi
đứng sau quầy, phân phát thức ăn, nhìn thằng bé tóc vàng hai tuổi, ngồi hiu hắt
trên cái ghế chênh vênh, nó không chịu ăn gì cả.Trong một chốn lạ, ở tuổi nó, một
là quấy khóc ôm chặt lấy người thân, hai là chạy lung tung phá, nhưng nó lại ngồi
im lặng, không nhìn ai, như một nhà hiền triết tí hon, cô độc. Trông có thương
chưa!
Bố
nó bảo đừng ai hỏi han nó. Nó vừa ở nhà Foster
child ra, nên hư lắm.
Tội
quá, thằng bé mới lên hai. Con chim cánh cụt bé bỏng không có cánh của mẹ để
rúc vào. Người ta lôi nó đi qua mấy cái nhà rồi, mà nó vẫn chưa có một mái gia
đình.
Mẹ
nó đang ở đâu?
Con
bé da đen tóc quăn rút rít, mới 11 tháng tuổi, bà nội ẵm trên tay. Bà nội nước
da nâu xạm pha sắc vàng vàng, đang húng hắng ho. Bà vừa đút chai sữa vào miệng
nó, vừa nói bà đang bị cảm.
Con
bé tám tuổi, mặt cũng tái mét, không ăn, vào nằm trong một góc phòng.Tối nay cả
gia đình năm người của nó sẽ ngủ trong góc đó.
Người
bố hỏi mượn con dao để cắt trái táo, hai cánh tay anh xanh lè những hình xâm,
gương mặt anh khắc khổ, căng thẳng.
Tôi
đưa con dao cho anh, thấy run trong bụng. Nhìn anh vừa khua con dao vừa nói về
cuộc chạy thoát khỏi Cam Bốt: “Phim
Killing Field chẳng đáng kể gì so với cảnh tôi trải qua.”
Khốn
khổ như thế mà anh có tới ba đứa con với ba người phụ nữ khác chủng tộc. Ở một
thời điểm nào đó trước kia chắc anh phải có việc làm, có tiền và có nhà chứ. Có
tới ba người phụ nữ đã lấy anh rồi mà. Anh ở Mỹ bao lâu rồi. Hoàn cảnh nào đẩy
anh tới chỗ không nhà, tôi không dám hỏi.
Mỗi
lần mang thức ăn tới, ở lại tiếp thức ăn cho họ, tôi chỉ dám hỏi có ăn món rau
không? Có muốn chút thịt không? Có uống sữa không?
Mỗi
lần đến chỉ dám nhìn, chụp hình bằng mắt những con người không may mắn đó. Những
người phụ nữ tuổi từ sáu mươi tới mười sáu đều có ở đây. Mỗi người một cái túi
hành trang nhỏ, tự kiếm cho mình một góc nhà, nằm xuống. Nằm ôm trọn đời mình tối
nay. Ngày mai để cho ngày mai tính.
Một
số người trong họ, có thể là những con chim mẹ cô đơn, đang ôm bọc quần áo
trong lòng mà ngỡ ôm con. (Bạn có biết loài Chim Cánh Cụt, khi mất con, nó đi
ăn cắp con của chim mẹ khác đem về không?)
Tôi
chỉ rưng rưng nhìn, không dám hỏi, vì hỏi ai trước bây giờ? Hỏi điều gì? Hỏi tại
sao? Hỏi nhà xưa? Hỏi chồng cũ? Hỏi vì đâu nên nỗi hay sao?
Xót
xa thương nhất là những đứa bé, vì phần đông chúng không cười, và rất ít nói.
Chúng
lang thang theo cha hay mẹ nguyên ngày. Đôi chân đã mỏi, ngồi chênh vênh, đứng
nghiêng ngả và hình như chúng rất buồn ngủ.
Tôi
nghĩ tới mùa đông đang rơi ngoài kia, sáng mai 8 giờ, sương còn đẫm, có khi mưa
nhỏ, có lúc mưa to. Chúng đang ngủ, sẽ bị đánh thức dậy, ra khỏi nơi tạm trú
này. Vừa nhắm mắt vừa đi theo tay cha mẹ. Lạnh quá! Đi mà không biết đi đâu.
Cuối
năm rồi.
Có
những con người không có chỗ trở về.
Có
những con chim cánh cụt bé bỏng, tìm hoài không thấy đôi cánh mẹ.
Có
những con chim mẹ vì một lý do nào đó không tìm lại được chim con.
Các
chị bạn của tôi, những bà nội, bà ngoại của đàn cháu nhỏ. Cuối năm các chị đang
ôm cháu trong lòng. Đang nghĩ sẽ đút cho nó ăn gì, mua cho chúng thứ đồ chơi
nào.
Các
chị nhớ mở truyền hình ra, chỉ cho các cháu mình xem, trên những cánh đồng tuyết
mùa đông, có những con chim cánh cụt bé bỏng, đang đi tìm đôi cánh của mẹ nó để
rúc vào và kìa, có cả những chim mẹ đang lết đôi chân trên tuyết đi tìm con.
Cuối
năm, chia may mắn của mình ra từng mảnh nhỏ, nhờ gió mang tới chốn nào cần.
12-30- 2014