Sáng
hôm nay tôi ra phố, muốn đến tiệm French
Bakery mua một cái bánh ngọt nhỏ cho mình. Thỉnh thoảng tôi thích uống cà
phê hay trà với bánh của tiệm này.
Ngày
hôm qua nắng nguyên ngày, nên hôm nay trời rất đẹp, trên trời từng đám mây bông
lãng đãng trôi, dưới đường khô ráo, sạch sẽ. Hồn tôi thoáng như một chiếc lều bỏ
trống.
Góc
phố đi qua thấy có một ông già, áo quần cũ kỹ, tóc bạc xác xơ, mang hình dáng của
một người thiếu thốn. Ông đứng ở ngã tư, nơi những người vô gia cư hay đứng xin
tiền. Thay vì cầm tấm bảng để người qua đường vẫn hay thấy như: “Vô gia cư, cần giúp đỡ” hoặc “Cựu Chiến Binh của Chiến Tranh Việt Nam.” thì
ông cầm trên tay khoảng năm, sáu bông hồng nho nhỏ, mỗi bông gói riêng từng gói
một, đưa ra mời khách qua đường mua.
Cái
hình ảnh tương phản của hoa hồng và ông già xác xơ đó như một tiếng chuông
rung, nên mình đi qua ngã tư đó mình không ngó lơ được, tiếng chuông rung, dội
vào lồng ngực mình cái dư âm của nó, bắt mình phải ngoái đầu lại.
Tôi
tạt xe vào góc đường, đưa ra năm đồng và một nụ cười để mua một bông hoa. Ông
già đưa cho tôi bông hoa với lời cám ơn và cũng thêm cho tôi một nụ cười.
Bất
giác tôi nhớ một câu ngạn ngữ của người Hindu:
“Nếu tôi
có một ổ bánh, tôi sẽ bẻ ra làm hai, chia cho người nghèo một nửa, còn nửa kia
tôi bán đi và mua cho hồn tôi một bông hoa huệ.”
Tôi
đã may mắn không phải bán ổ bánh mì duy nhất để đổi lấy bông hoa.
Ông
già bán hoa nhận tiền với lòng tự trọng, ông trao đổi chứ không van xin.
Tôi
cài bông hoa vào chiếc lều trống của hồn mình, bông hoa ngập ngừng làm quen rồi
từ tốn tỏa hương thơm ngát.
Tôi
ghé vào tiệm bánh ngọt, mua một chiếc bánh ngọt nhỏ, có tên là :Tay Gấu (Bear
Claw) Loại bánh này để nhâm nhi với cà phê hay nước trà, hoặc cứ ăn không cũng
ngon rồi vì nó có nhiều bơ và không ngọt lắm. Tôi mua cho mình một cái và thêm
một cái nữa, quay lại ngã tư tặng cho ông già. Tôi nghĩ hình như giữa cái bánh
tay gấu và ông già có một điều gì giống nhau. Cái tay của gấu thật, chắc nhìn xấu
xí lắm với lông, da xù xì, màu đen và những móng sắc, cào ai thì người đó sẽ
rách thịt. Nhưng khi người ta làm bánh lấy tên nó rồi cho đường, bơ và hạnh
nhân vào thì trẻ con và người lớn đều thích cả.
À
đúng rồi, khi ông già đưa cho tôi bông hoa. Tôi nhìn thấy ngay một bông hoa đẹp
trong bàn tay già nua, chai sần nhăn nheo với mấy cái móng đen đen của ông.
Một
cái bàn tay gấu.
Ông
già nhận bánh, ngạc nhiên lắm khi nghe tôi mời ông ăn tay gấu và mở ra là một
cái bánh ngọt. Chúng tôi lại tặng nhau một nụ cười.
Bông
hoa mang về, được cắm vào chiếc bình nhỏ, đặt trên bàn ăn ở trong bếp. Cả ngày
hôm đó tôi loay hoay nấu nướng, dọn dẹp, bông hoa luôn ở trước mặt tôi. Tôi
nghĩ đến nụ cười của ông già vô gia cư đó đã tặng thêm cho tôi, khi tôi mua đóa
hoa của ông.
Bông
hoa hồng và ông già tay gấu ở ngã tư, đã thay thế được bao nhiêu hình ảnh hung
hãn, bạo động, bao nhiêu tiếng nổ rách tung máy truyền hình, máy vi tính trong mấy
tuần lễ vừa qua.
Thế
giới có bao nhiêu điều tốt đẹp thế này ở mỗi góc đường. Sao ai cũng vội vàng
không nhìn thấy.
Ngày
hôm nay tôi thấy mình hạnh phúc và may mắn. Tôi có bông hoa, nụ cười của ông
già vô gia cư và bánh tay gấu. Tất cả cho tôi vẻ đẹp, hương thơm, lòng tự trọng
và tình người.
Tôi
sẵn sàng làm như người Hindu, cho đi nửa ổ bánh mình có, và đổi nửa ổ bánh còn
lại để lấy một bông hoa.
5/21/15