Hai
người ngồi đối diện nhau. Chàng mặc một chiếc áo mầu xanh hồ thủy đậm, chiếc áo
rộng hơn thân thể chàng, thỉnh thoảng lại phất phơ khi chàng chuyển mình. Nàng đăm
đăm nhìn chàng, hỏi:
-
Anh
bây giờ thế nào?
-
Tôi
vẫn thế, bằng lòng với cuộc sống của mình.
Thế
có nghĩa là chàng vẫn còn độc thân, vẫn ở ngôi nhà này một mình. Nàng nhìn
chung quanh gian buồng nhỏ, với những bức tường trong suốt, đây đó bày mấy chậu
cây dương xỉ màu xanh.
Nàng
biết người vợ của chàng đã bỏ đi khi mấy đứa con còn bé lắm. Một mình chàng
nuôi chúng trong gian nhà này, rất khó khăn, nhưng rồi cũng qua. Tụi nhỏ lớn
lên, cũng đã bỏ đi, đã có đời sống khác. Nàng tự nhủ: “Chàng ở một mình mãi chưa thấy cô đơn à?”
Cả
hai nhìn nhau khá lâu, thỉnh thoảng nàng thấy vạt áo sơ mi của chàng lại phồng
lên như có gió thổi từ bên trong. Nàng xích lại gần thêm chút nữa, chàng không
né, chỉ hơi nghiêng mình một chút nhưng vẫn đăm đắm nhìn nàng. Thật ra thì cả
hai bên không rời mắt nhau. Những bức tường như trong hơn, mấy bụi dương sỉ như
xanh hơn.
Nàng
hiểu chàng rất rõ, chàng luôn luôn là kẻ hiếu thắng và cao ngạo, chàng không có
bạn, vì chàng dễ nổi giận. Chàng chỉ có thể ở một mình hay ở với phái yếu mà
thôi. Ngay cả một con người khác của chàng hiện lên trong gương, chàng cũng
không chịu được. Trong căn nhà chàng ở không có một tấm gương nào. Có lẽ đó là điểm yếu nhưng cũng là điểm quyến rũ của
chàng.
Nàng
nghe rõ cả tiếng chàng thở và tiếng trái tim mình đập. Thế giới chung quanh như
ngưng hẳn lại. Nắng bên ngoài cửa sổ như đổ tràn vào căn buồng nhỏ, cây cam
ngoài vườn trái đã rám nắng mà bày ong vẫn tìm đến, bụi hoa Anh Túc màu đỏ với
những cánh hoa như lụa mỏng, khi gió thổi cánh hoa uốn lượn giống chiếc áo nàng
đang mặc. Những con bướm đậu xuống, bay lên, lại đậu xuống, trông như đang khiêu
vũ trên hoa. Nàng biết mùa này là mùa hoa Anh Túc rụng phấn. Phấn của hoa Anh
Túc làm người ta điên đảo.
Nàng
nghe một điều gì rất lạ râm ran trong bụng. Đã đến kỳ rụng trứng rồi à? Nàng
nghe tiếng thở mạnh bên má mình, hơi thở luồn cả vào mấy sợi tóc mai, làm vành
tai nàng đỏ rực, lan ra đến sau gáy, rồi hơi nóng đó như có chân bò vòng trên cổ
nàng, lan xuống ngực.
Ôi
trái tim đã vì ai mà rạo rực!
Nàng
muốn trườn người nhích sang một bên, nhưng chậm mất rồi. Trong im lặng, chàng
đã quấn chặt lấy nàng, nàng có cảm tưởng như toàn bộ xương trên người nàng đang
gẫy dòn, nàng bật lên những tiếng kêu vừa đau đớn vừa hạnh phúc. Nàng nhắm mắt
lại, tâm và thân đều bị chiếm đoạt. Chàng không nói một câu, vạt áo xanh của
chàng như bọc kín lấy nàng, màu đỏ của áo nàng như nhòe đi, trộn lẫn vào màu
xanh, cả hai cùng trầm xuống một màu tím sậm.
Căn
phòng trong suốt bây giờ không còn trong suốt nữa, những chiếc bong bóng như bọt
nước bềnh bồng trôi, kết lại thành cái vòng tròn như một quả địa cầu nhỏ, ôm chặt
lấy cả hai. Thời gian như ngừng lại.
Chính
trong khoảnh khắc này, nàng thấy trứng trong noãn sào rơi xuống. Từng cái, từng
cái một. Nàng đang làm nhiệm vụ Mẹ Thiên Nhiên giao phó. Nàng mang hết tình yêu,
sự xúc động, nỗi đam mê, vào sứ mạng này.
Nhưng
rồi sau cơn mê đắm đó nàng cũng troài được người ra khỏi chàng. Nàng quay lưng
lại, nàng rũ vạt áo màu đỏ, bỏ đi về một nơi khác không hề ngoái đầu lại. Để
chàng ngơ ngác trong quả cầu bong bóng ngũ sắc với những chiếc trứng của nàng.
Chàng
nằm co, ôm mớ trứng. Nhắm hai mắt lại, chàng liên tưởng đến những người đàn bà
áo đỏ, đã ghé qua đời chàng, để lại những đứa con cho chàng nuôi dưỡng.
Ôi
đàn bà!
Ngoài
vườn, gió vẫn thổi, hoa Anh Túc vẫn đang rụng phấn.
1/28/2015
(*)
Truyện viết theo đời sống của Cá Siamese Fighting Fish-Wikipedia