Khi nghe tin một người thân ruột thịt
hay một người bạn đồng tâm ra đi trong chúng ta mỗi người, một cách riêng thì
thầm một lời đưa tiễn.
Tôi đôi khi rơi vào tình huống
đó vẫn băn khoăn tự hỏi: “ Mình đang nói với người thân quý đó những lời cuối
hay lời đầu?”
Tôi vẫn nghĩ những lời cuối đó làm
hành trang cho kẻ ra đi mang tới một nơi xa xôi nào đó bắt đầu cho một cuộc
hành trình mới. Cái thể phách đó đã bỏ lại thế gian tất cả những gì còn lại,
chỉ mang theo những âm vang của những
lời nói cuối, chỉ giữ những tiếng vọng của âm thanh sau cùng. Và nó trở thành
những lời đưa tiễn lên đường cho cuộc khởi hành mới của anh.
Nhóm bạn của anh Đỗ Lai Vỵ ở rất xa
anh từ năm 1975, có người anh coi như ruột thịt từ lúc anh còn là một người anh
mới tám, mười tuổi. Có người nối chung vào nhóm qua cái duyên văn thơ, cũng trở
thành bạn thiết:
“Trọng nhau vì nghĩa, mến
nhau vì tài” họ cứ tính tuổi tác mà phân ra ai là ‘Huynh” là “ Muội” là “
Đệ”. Và không nhớ bao nhiêu năm rồi khi gửi thư cho nhau họ hay dùng chữ “Gửi
cả nhà”
Chữ “nhà” đó thân thiết làm
sao! Bây giờ khi nhắc lại Cả nhà đã mất đi anh Vỵ, biết bao
nỗi ngậm ngùi.
Căn nhà đó rồi sẽ một ngày một vắng,
vì tuổi tác hay vì phần số, nào ai biết được, ngoài ông Trời. Chúng ta ai cũng
biết và cũng chấp nhận, nhưng mất nhau cũng là mất một phần của chính đời sống
mình.
Từ nay, thư từ thiếu một người đọc,
thiếu một người hồi âm. Cái bóng xa xăm đó cứ mờ dần mờ dần biến vào một thế
giới khác.
Thác là thể phách, còn
là tinh anh. (Kiều)
Cái “thể phách” đó có tan đi thì cái
“tinh anh” đã trao cho cả nhà cùng chia xẻ vẫn còn ở thế gian
này.
Anh Vỵ Thân Quý, xin anh nhận những
lời chân thành này như hành trang mở đầu cho căn nhà mới anh dọn vào. Chúng tôi
luôn luôn quý mến anh.
Một ngày nào đó “Cả nhà”
mình sẽ cùng xum họp.
tmt
8/13/2017