Cúi xuống thắp cây nến
soi bóng mình trong gương
ngọn lửa nhỏ nhoi buồn
nếp thời gian ngơ ngác
Mặt đất vuông là âm
mặt trời tròn là dương
xoay một vòng nhật nguyệt
giật mình thấy trăm năm
Sương bốc trên mặt hồ
tuyết
ngã trên đỉnh núi
người
trở về nhìn nhau
giơ
tay vuốt tóc trắng
Phiến
đá lặng yên ngồi
nghe
bốn mùa nhỏ giọt
vườn
cũ gót chân qua
cành
thời gian gẫy nát
Em còn năm âm lịch
anh đã ngày tháng dương
hai ta tờ lịch mỏng
bóc chia nhau tuổi đời
Tuổi đời như bài thơ
viết xong là đã cũ
giọt mực trên mỗi chữ
để vệt nhòe trong tim
Cúi
xuống thắp cây nến
soi
nhật nguyệt vần xoay
những
câu thơ chưa viết
nhặt
được trên vai gầy.