Mary
ra đứng ở khu đậu xe phía trước của Khách Sạn chờ trăng lên. Một mặt trăng đặc
biệt cả thế giới đang nôn nao đứng ngóng. Mặt trăng nhuộm máu (Bloody Moon).
Một
tay chị cầm ly rượu đỏ sóng sánh, chị cúi xuống ly rượu tự hỏi: trăng có sẽ đỏ
và sóng sánh như rượu hay không? Một tay cầm điếu thuốc, đốm lửa đưa lên đưa xuống
trên môi chị thỉnh thoảng lại lóe lên, trăng có lóe như đốm lửa trên môi chị
không?
Chị
gầy đi nhiều vào mấy năm sau này. Tóc cũng thưa và hai má hóp lại, nhưng cặp mắt
vẫn tròn và tinh anh.
Chị
ở khách sạn này đã năm năm rồi. Sau khi người bạn trai của chị mất đi, chị trả
căn nhà thuê lại cho chủ, dọn tạm vào ở trong khách sạn, rồi ở luôn. Người chủ
khách sạn cho chị thuê theo tháng chứ không tính ngày như khách vãng lai. Bây
giờ thì chị quá thân thuộc với nơi này, người quản lý và những người bồi phòng thân
thiện như người trong gia đình. Vì gia đình chị đâu còn ai ở đây nữa. Cha mẹ đã
qua đời, người em trai và em gái cũng có gia đình riêng và ở hai bang rất xa chị.
Những
đồ đạc cũ chị cho đi hết, trừ bộ bàn ăn cổ từ thời ông cố nội của chị, chị mang gửi ở Storage. Mấy bức tranh chân dung chị, người bạn trai vẽ cũng vào nằm
cùng chỗ. Chị gần như quên hẳn những nét vẽ đó rồi. Hai mươi năm sống chung vẫn
không có một ràng buộc gì chặt cả. Khi còn sống họ có cùng một sở thích là men rượu
chát và khói thuốc. Họ rót đầy ly cạn cho nhau, họ châm mời nhau điếu thuốc mới
khi điếu cũ vừa tàn. Chị làm việc ở ngân hàng, anh vảy đời mình bằng những mảng
màu trên khung vải, thỉnh thoảng cũng bán được một hai bức. Anh thuộc loại họa
sĩ vỉa hè. Khi người họa sĩ đó về với đất, những ống màu khô cứng, những cây cọ
xác sơ, những bức tranh bị bỏ xó, những khung vải lem luốc bụi mang vứt đi và
trái tim chị trống rỗng.
Chị tự rót rượu đầy, chị uống rượu cạn, chị
châm mồi thuốc, một mình.
Một
ngày, không biết bao nhiêu lần chị dụi điếu thuốc nhìn làn khói hấp hối, chết,
rồi lại mồi đốm lửa khác. Không biết bao nhiêu ly rượu cạn, bao nhiêu ly uống
lưng chừng, rồi hắt vào chậu cúc trước hiên phòng chị. Những bông cúc chắc say
nghiêng ngả, thở ra toàn mùi rượu, đến quên cả hương thơm của chính mình.
Chị
là người thích ở một mình và thích chốn cũ. Chị lớn lên và sống trong vòng đai
của núi, của rừng suốt đời mình. Chị không muốn đi xa học hay đi xa sống như
hai người em. Chị không dùng điện thoại, không lái xe, không lên máy bay bao giờ.
Mấy năm chị mới đi thăm em một lần khi họ réo gọi mãi. Chị lên xe đò, đi dưới mặt
đất mất hai ngày, thay vì hơn một tiếng bay trên trời. Mấy năm sau này, chị lớn
tuổi, người em trai phải mua một cái điện thoại đặt vào tay chị, để chị liên lạc
khi cần. Chị nói, khi ra khỏi chỗ làm, chị không muốn phải mất thời giờ với cái
máy vi tính và tiếng phôn reo. Thời giờ của chị là rót rượu và châm thuốc.
Người
ta nói, mảnh trăng tối nay sẽ có màu đỏ của máu và ánh lấp lánh của lửa.
Người
em trai từ tiểu bang khác mang vợ về thăm chị. Cả ba người ra bãi đậu xe đón một
vầng trăng. Họ mặc áo ấm, mang mấy cái ghế ra ngồi trước cửa phòng chị đợi
trăng.
Chị
rót cho mỗi ngươi lưng ly rượu, uống cho ấm cái lạnh của đêm mùa thu đang buông
cùng với bóng tối. Màu rượu đỏ loang loang trong ly, sóng sánh trên tay, khi những
cái ly trong suốt pha lê được chao qua chao lại và nếu cúi xuống thật gần ta
nghe được hơi rượu thở.
Tôi
nhìn chị, khuôn mặt mờ mờ trong bóng tối, tôi nghĩ đến con người của chị, cách
sống của chị, tôi nhìn vào đáy ly, tôi thấy một vầng trăng đỏ, nồng nàn hương
thơm của nho và mùa thu.
Rượu
đang từ từ pha vào trăng hay chính chị là một vầng trăng đang pha vào rượu.
tháng
9/28/2015