Khi cơn hồng
thủy kéo vào thành phố quê mình
em như
chim hạc vỗ cánh trốn mùa đông
mùa đông của
em dài đã bốn mươi năm
ngực em
mang trái tim lưu xứ
Chim hạc
ngủ giữa đầm đứng một chân
không ngã
đổ
em ngủ được
nằm
sao giấc
ngủ vẫn chao nghiêng
Chim hạc
có mùa xuân để bay về chốn cũ
em cũng có
mùa xuân
nhưng
không có chốn quay về
chim hạc
kêu tiếng đục vạch ngang trời
báo cho biết
bắt đầu đời lưu xứ
em cũng
kêu
tiếng mỏng
quá chẳng ai nghe
ngực lưu xứ
vì em thổn thức
trên những
thửa ruộng
người ta
mang thêm nước tới
bác nông
phu chẳng được vui
nhưng hạc
về có thức ăn và chỗ dừng cánh mỏi
ấm áp suốt
mùa đông
em có được
chia cho một ngôi nhà
cũng trồng
hoa sao mãi chẳng quen vườn
gõ vào
cánh cửa
cửa mở
em gõ từ
bên trong (*)
ngỡ mình
là khách lạ
mùa xuân về
tay nghe nhớ bàn tay
Chim hạc bay
ngàn con ngàn cánh
chúng rủ
nhau đến rủ nhau đi
cánh nương
vào nhau ngược chiều gió thổi
bầu trời mở
ra đón mùa chim thiên di
Lòng người
cũng mở ra đón em lưu xứ
em giạt
vào đâu
em cũng xa
quê
Ôi tiếng
chim hạc kêu qua vùng trời ấy
rơi xuống
hồn em giọt nước mắt lưu vong.
Chim
hạc từ Đông Bắc bay về trốn mùa Đông ở Lodi, CA.
(*) em gõ
từ bên trong (Knocking on a door. It opens. I ‘ve been knocking from the
inside-Thơ Jelaluddin Rumi-1207-1273)