Lúc
sinh tiền nhà thơ Xuân Diệu có lần tự giới thiệu:”Đặc sản của tôi là thơ
tình”Nhưng ông cũng làm thơ về nhiều đề tài khác, mà trong đó ông không bầy tỏ
các rung đọng hay niềm hưng phấn bình thường của thơ tình.
Có
một tác giả chỉ làm thơ về tình yêu, đó là Trần Mộng Tú. Đọc Trần Mộng Tú người
ta thấy bài thơ nào cũng như để nói riêng với một người nào đó. Thơ kể chuyện
tình yêu, nói với người yêu, nói về một người yêu. Một chiếc lá, mọt tách trà,
mọt tảng đá, một ly nước lạnh, viên sỏi, những cánh tuyết tung bay như bướm động
mùa, hay những cơn sống cuộn vào nhau ngoài biển, đều thúc dục nhà thơ nói chuyện
với người yêu, kể chuyện tình yêu.Buổi chiều làm cơm ở Issaquah, Trần Mộng Tú
nhìn đến lá hành, sợi miến,chén nước mắm,con cá rán,đều gợi đến hin h2 ảnh của
mộn người yêu. Ngôn ngữ của chúng ta giầu có thêm với “núi tình tứ” “gió mềm
như tóc thời con gái” “mùa xuân đứng thách hôn”- mùa xuân tới trạm ngõ, hay “ngực
rám hồng hương Sunkist thơm căng,” v.v…Nếu thi sĩ không viết về tình yêu thì
chúng ta không có những ngôn ngữ đó.
Nhiều người may mắn đọc thơ cảm thấy
như bài thơ nói với chính mình.Tôi gặp nhà văn đã đọc thơ Trần Mộng Tú, hỏi cảm
tươn g3 của ông như thế nào. Ông nói “ Ngay cả khi tôi khong quen Trần Mộng Tú,
đọc thơ tôi vẫn cảm tưởng như nò (bài thơ) đang nói với chính tôi, như tôi đang
được nghe một người yêu nói với mình.” Đọc một bài thơ như vậy, cả người đọc và
người làm thơ đều may mắn. Chắc hẳn có nhiều người đọc thơ Trần Mộng Tú cũng
chia xẻ cái cảm tưởng đó.
Ở Praha, nhà thơ Trần Hồng Hà có lần hỏi
“Anh biết chị Trần Mộng Tú không? Năm nay chị ấy bao nhiêu tuổi?” Tôi không biết,chỉ
có thể cho nhà thơ đọc một bài văn, lá thư Trần Mộng Tú viết cho con gái đã lớn,
đăng trên tạp chí Văn Học, “Bao giờ chú qua Mỹ chơi, anh sẽ nói chị Tú giới thiệu
cho cô con gái của chị ấy” Nhắc lại chuey65n này để nhớ thương Trần Hồng Hà mà
tôi không bao giờ gặp lại nữa.
Nhưng khi làm thơ, các thi sĩ có thật sự
nghĩ đến riêng một người (may mắn hay không may mắn) nào đó chăng? Chắc chúng
ta phải phỏng vấn nhà thơ, không phải việc làm thơ nói chung, nhưng về một bài
thơ cụ thể nào đó. Cái ông ở New York là nhân vật nào vậy? Chắc thi sĩ sẽ không
tiết lộ nguồn cảm hứng của mình,cũng như nhà báo bảo vệ nguồn tin.
Nhưng chúng ta có nhất thiết phải phỏng vấn
nhà thơ. Và liệu nhà thơ có biết sự thật về chính thơ của mình hay không? Thật
sự có riêng một người cụ thể, riêng biệt nào để thi sĩ nói đến không? Hay chính
thi sĩ đã tạo ra hình ảnh một người, bằng cả thế giới và đời sống đã đi qua
chính mình?
Chúng
ta cứ tưởng các thi sĩ làm thơ chỉ vì có “người đi qua đời tôi.” Nhưng thật sự
thi sĩ cần phải đón nhận cả thế giới, cả cuộc đời,”người đi qua đời tôi” rồi mới
tạo ra thơ. Hỏi thi sĩ ”Cái ông được dẫn ra bờ hồ xem vịt tên gì? thì nhà thơ
có thể trả lời ngay không sợ lầm lẫn,”Đó là cuộc đời, là sự sống tập khởi thành
hình. Đó là mặt hồ, là gợn sóng,là núi,là sương mù,tất cả thu lại trong hình ảnh
một người.
Trong một cuộc nói chuyện với Eckermann nhà
thơ J.F.von Goethe bảo: “Tôi chưa từng nói một điều nào mà chính tôi chưa sống
qua, mà nó không thôi thúc tôi phải nói ra. Tôi chỉ là thơ tình yêu vì tôi đã
yêu…” Đồng ý rằng khó làm được thơ tình nếu người ta chưa yêu, nhung điều đó
không có nghĩa là khi làm bài thơ tình này thì thi sĩ phải trải qua kinh nghiệm
tình yêu đúng như bài thơ kể. Hỏi đích danh thì chưa hiểu người làm thơ.
Vả chăng không ai muốn hỏi những câu hỏi vô
duyên,như Hồng Y Ippolito d’Ester hồi thế kỷ 16. Khi nhà thơ Lodovico Ariosto
kính cẩn đề tặng Đức Ngài tập thơ “Tình Điên của Orlando” (Orlando Furioso),chủ
nhân chỉ hỏi viên thư ký của mình một câu: “Con tìm đâu ra mà lắm chuyện đến
như vậy?” Ariosto không thể báo cáo tất cả các cuộc phiêu lưu của Orlando mà
ông kể, chính ông đã trải qua. Nói vậy chắc là nói dối.Nhưng ông cũng không thể
thú nhận tất cả chỉ là chuyện bịa đặt, lại nói dối nữa.
Một bài thơ Trần Mộng Tú tôi chắc ai cũng
nhận ra là thơ tình:
Thân thể em
soi gương đã cũ
trái đất ôm
mấy chục vòng quay
Sao
vuốt ve anh
mỗi ngày một mới
có phải
mỗi ngày
anh đổi
một bàn tay
Thi
sĩ đang nói với một người, người thật, được mô tả là có cả tay chân, mỗi ngày một
mới, có một người đúng như vậy hay không? Cái kinh nghiệm sống và yêu đương (chắc
chắn đã trải qua, như Goethe nói,) đã xẩy ra nhiều lần, nếu không phải là mỗi
ngày, kinh nghiệm đó nhà thơ có trải qua thật hay không? Nếu chúng ta đặt câu hỏi
đó chắc thi sĩ sẽ không nói. Không nói chẳng phải vì nhà thơ không muốn, không
biết hay trí nhớ không còn mẫn tiệp.
Mà thật sự là vì, Thơ, không nên hỏi về thơ
những câu như thế. Có thể hỏi thi sĩ những câu lẩm cẩm như vậy để nói chuyện
khác, như bạn thân đùa nhau cho vui. Nhưng nghiêm mặt, hắng giọng, hỏi một câu
như vậy về Thơ, thì không thể nói chuyện về Thơ được. Nhất định không thể nói
chuyện về Thơ với một người đặt câu hỏi đó được.
Bài Thơ hiện lên như vậy, nó ở ngoài tầm
tay của thi sĩ. Đã nhiều người làm thơ nói “Tôi đâu có làm thơ,Thơ nó làm tôi”
Nói như nói chuyện bị ma làm. Juan Ramón Jiménez kể “Yo no soy yo”
Tôi không phải là tôi
Tôi là nó
Nó sáng tạo, lặng im
trong khi tôi nói
Giống
như Pasternak viết “Trong nghệ thuật, con người im lặng, hình ảnh nói. “Nhưng
có ai tạo ra hình ảnh, hay nó tự tạo ra? Cái nhân vật được gọi là Anh, (có phải
mỗi ngày anh đổi một bàn tay)là sản phẩm do thi sĩ sáng tạo ra, nhờ thi sĩ mà
ra đời. Chính cái cảm giác “mỗi ngày mới mẻ” trong bài thơ đã tạo nên nhân vật
này.Cính vì người đọc đồng cảm được cái cảm giác đó mà sinh ra nhân vật này. Nếu
thiếu những kinh nghiệm đó thì nhân vật không thành hình. Khi T.S.Eliot viết về
tiếng nói Thơ như nói với một người nào đó, riêng một người nào đó, ông đã dùng
óc phân loại văn chương của một thầy giáo dạy văn, chứ không phải qua kinh nghiệm
sống của một nhà thơ. Mà ông cũng chủ trì rằng bài thơ nào ít nhất cũng có hai
tiếng nói, nhà thơ thế nào cũng nói với chính mình, và chắc chắn cũng nói cho một
người nào đó nghe.Phân tách chủ thể và đối tượng là một sự phân biệt giả tạm.
Trong “Tố của Hoàng ơi hỡi nhớ thương!” Tố
cũng là Hoàng. “Khi anh chết các em về đây nhé,” cá em cũng chỉ là một người
thôi. Anh ơi, nàng hỡi, chính là mình. Ngôi thứ hai đại danh từ có mặt, vì ngôi thứ nhất có mặt, vì bài
thơ có mặt.Sao vuốt ve anh mỗi ngày một mới? Rung động mạnh nhất bài thơ gợi ra và để lại trong lòng ta không
phải là một người, Anh. Cũng chẳng phải bàn tay.Mà chính cái cảm giác của người
đọc bài thơ. Cảm giác đó phải có sẵn trong ta, chờ bài thơ thể hiện
ra.Gottfried Benn nói là: “Thơ trữ tình không có một đề tài nào khác, ngoài bản
thân thi sĩ.” Ngoài bản thân người đọc, phải nói thêm.
Bài thơ hỏi sao cái vuốt ve mỗi ngày một mới,
hay mỗi ngày anh đổi một bàn tay. Nhưng chỉ có thân thể thật sự đang đổi mới,
đang hồi sinh. Mà thân thể con người có lúc nào không đang sống lại? Vì thân thể
lúc nào cũng hồi sinh nên bàn tay thành mới mẻ. Chúng ta sống lại, mới mẻ từng
giây phút một. Nhìn thân thể mình trong gương làm cho thân thể mình mới lại,
nhìn và khám phá.Trái đất xoay quanh như một chuyể động tạo nên thân thể mới.
Nhưng đâu cần soi gương mới thấy mình mới mẻ. Mỗi phút giây có thể thấy chính
thân mình mới mẻ, khi ta đang sống thật sự trong xác thân mình, để hồn và xác
trở thành một đầy ngập và trống không.
Sao vuố ve anh mỗi ngày một mới.Nhân vật
Anh này không nhất thiết có tên, tuổi, và địa chỉ. Cảm giác mới, sự sống mới, mỗi
ngày đều mới là “nhân vật” chính trong bài thơ. Sự sông luôn luôn là mới mẻ, nếu
như chung ta trong mỗi giây phút đều đặt hết mình trong sự sống.
Điều
đó nghĩa là như thế nào? Thật khó giải nghĩa như nhà giáo dạy văn.Những giây
phút sống hết mình, ở đó, vào lúc đó, giống như kinh nghiệm người ngưng thở. Nhắm
mắt, nín thở trong một phút, sẽ thấy cả con người mình đòi sống mãnh liệt, sống
đầy đủ từ đầu tới chân, tâm cảm và thân cảm thấy là một.Nhìn một bông hao nở,
nghe tiếng chim gõ trên mái nhà bằng gỗ, hay gần gũi một người mình yêu, đều có
thể tạo ra cho chúng ta sống hết mình như thế.Bài thơ sẽ tự nó sinh ra khi
chúng ta mở cửa,để sự sống thể hiện, hết mình, như thế đấy.Nó tới đây, từ đầu,
trong trẻo, khoác bộ áo hồn nhiên (Vino,primero,pura,vestido
de innocencia-Jiménez)
Những tiếng Anh và Em sau cùng trong bài
thơ cũng chỉ là ngôn ngữ. Ngôn ngữ có linh hồn nhờ chúng ta đã sống. trước hay
sau khi làm bài thơ, thi sĩ có thể nhớ tới một nhân vật. Nhưng chính bài thơ
không nói chuyện nhân vật đó. Nó hiện lên từ một giây phút sống tận cùng nỗi sống,
và nó phải tạo ra cho người đọc thơ một giây phút bàng hoàng, muốn sống hết kiếp
người trong khoảnh khắc. Bài thơ đến, khoắc bộ áo hồn nhiên, chúng ta bước vào
đó với tấm lòng nguyên mới.
Có
ba thứ tiếng nói trong thơ như Eliot phân biệt hay chăng? Tôi sợ chỉ có một. Đọc
thơ, chúng ta buông trôi vào trong cái một, trong cơn sóng về thâ xác hồi sinh,vino,pura,vestido
de innocencia.
Tháng Năm 1996