Có ai biết hạnh phúc là gì nhỉ
nhận bao nhiêu mới được gọi là thừa
mất bao nhiêu mới được than là thiếu
đong từng âu trong sáng nắng chiều mưa
Tôi vẫn giữ tiếng cười trong túi áo
thỉnh thoảng bẻ ra một miếng nhâm nhi
Tôi thổi nỗi buồn theo mây buổi sáng
trên vai chiều, buồn nhớ chỗ tìm về
tôi lấy thơ phủi buồn như phủi bụi
nên cuối ngày rụng hết nỗi nhiêu khê
Như mọi người tôi cân đo hạnh phúc
miếng nào nặng dọc đường tôi để lại
khênh lên xe ì ạch đẩy làm gì
nhặt miếng nhẹ ghé vai mang cho dễ
chọn miếng trong nhìn tận đáy đam mê
Hạnh phúc tôi trong như ly nước lọc
nước trong veo ngửa cổ uống nồng nàn
nhẹ như mây nên vướng hoài trong tóc
nheo mắt nhìn đời gửi tiếng cười khan