Bây giờ là buổi chiều cuối năm, tôi ngồi trước
hiên nhà, bóng tối đang rơi xuống từ trời bao trùm những căn nhà bên kia con
đường nhỏ, dẫy núi trên cao cũng nhòe dần rồi mất kín trong một chiếc chăn mầu
đen. Đêm nay là đêm ba mươi Tết. Chung quanh nhà tôi, hàng xóm không phải là
người Việt Nam nên không ai ăn Tết này. Im lặng quá, một nỗi im lặng đến cô
đơn. Chồng tôi tuần này đi công tác xa nhà, trẻ con mỗi đứa đi học, đi làm một
nơi. Thời gian Tết không phải là thời gian nghỉ học. Tôi đi lên đi xuống căn
nhà hai từng, nhà không lớn lắm, nhưng sao thấy
càng đi thì căn nhà càng rộng thêm ra, đi một hồi lâu, mỏi chân, tôi ngồi xuống
bậc cuối của cầu thang, buồn buồn, mở cửa nhìn ra trước hiên nhà, nhìn cái cô
đơn của mình trong một ngày cuối năm. Bỗng tôi khám phá ra là tôi không ở trong
nhà một mình, mà ngoài tôi ra còn có Chúa và tôi muốn nói chuyện với Chúa.
Nếu không nói chuyện với Chúa thì nói với ai bây
giờ? Cho nên dù Chúa có bận thế nào chăng nữa tôi cũng mời Chúa xuống đây, ngồi
với tôi ngay trước bực thềm này để Chúa và tôi nói chuyện cuối năm. Nếu Chúa cứ
ở trên bàn thờ, rồi tôi thắp nến, quỳ xuống thì cái khoảng cách đó sẽ chỉ đưa
tôi đến chỗ bắt đầu kể lể, xin ơn như mọi người trong chúng ta dưới trần này
vẫn làm.
Trong khoảnh khắc của một năm sắp tàn này, tôi
chỉ muốn được chuyện trò thân mật với Chúa. Tôi chẳng xin gì, chẳng mơ ước gì.
Tôi chỉ có một vài câu hỏi, muốn hỏi Chúa.
Chúa ngồi xuống bực thềm với tôi. Ngài mỉm
cười độ lượng:
- Ta biết trước là con sẽ chẳng hỏi một câu
đâu. Con cứ bắt đầu hỏi đi.
Tôi nhìn dẫy núi Cascade phủ tuyết trắng xóa
trên cao, hàng thông ngằn ngặt một mầu xanh ngọc, những mái nhà bên dưới, có
một vài khung cửa sổ đã hắt ra ánh đèn mới thắp, một vài ống khói đang thở
trong không gian và dưới cùng là dòng nước hồ xanh xám, sóng gờn gợn êm ả. Tất cả công trình
của Chúa đang trải dài trước mắt tôi. Tôi hỏi Chúa:
- Tại sao Chúa cho con người dòng sông, biển
cả, đại dương, Chúa còn cho những cơn bão để dìm đắm tầu bè?
- Để cho con người biết quyền năng của tạo hóa
sự bấp bênh của đời sống.
- Tại sao Chúa cho mặt trăng, Chúa còn cho
những giọt nước mắt ứa ra từ vừng trăng?
- Những người biết nhìn thấy giọt lệ ứa ra từ
vừng trăng là những người biết thưởng thức cái đẹp, và con người phải trả giá
cho cái đẹp mình biết thưởng thức.
- Tại sao Chúa cho những ngọn núi với đầy bí
ẩn, sức mạnh và quyến rũ, Chúa còn đặt vào núi nỗi cô đơn khôn cùng. Để khi con
người lên đến đỉnh thì chính là lúc thấy mình chênh vênh đơn độc nhất.
- Con người càng thấy mình cô đơn bao nhiêu càng
gần gũi với Thiên Chúa bấy nhiêu.
- Tại sao Chúa cho con người
niềm hạnh phúc, nỗi hân hoan, tiếng cười ròn rã, Chúa còn cho nỗi đau khổ, thất
vọng và nước mắt theo sau?
- Nếu không có khổ đau con người sẽ chẳng hiểu
thế nào là sự quý báu của hạnh phúc. Nếu không có nước mắt con người không thèm
khát tiếng cười.
- Tại sao Chúa cho cây cỏ nẩy mầm đơm lộc xong
rồi lại héo úa chết đi, những đóa hoa rực rỡ có đời sốâng ngắn ngủi và con
người thường phải chấm dứt đời sống ngay khi họ vừa ý thức được sống là gì?
- Mặt đất không phải là nơi con người sống vĩnh
cửu mà chỉ là nơi cỏ hoa đánh dấu vết tử sinh.
- Tại sao Chúa đã cho con người những điều tốt
đẹp, hiền lành, Chúa còn cho con người những điều xấu xí, tàn bạo?
- Ta đã tạo dựng thiên thần, ta cũng tạo dựng
ác quỷ. Con người phải biết chọn lựa, phải biết đứng về phía thiên thần. Nếu không
muốn hủy diệt mình.
- Tại sao? Tại sao? Tại sao?
- Có bao giờ cục đất sét hỏi người thợ gốm:
Tại sao không nặn ra tôi thành chiếc bình cắm hoa mà lại nặn ra tôi thành viên
gạch lát đường?.
Tôi vẫn ngồi đây, trước hiên nhà. Bóng tối
hoàn toàn bao phủ quanh tôi. Những dẫy núi, những hàng cây, những nóc nhà ở
phía bên kia hồ hoàn toàn chìm xuống và mất hẳn vào dòng nước đen bên dưới,
những ánh đèn của những ngôi nhà trông như những con mắt lẻ loi. Sắp đến giao
thừa, tôi đứng dậy vào nhà, đi tìm một chút lửa.
Tôi biết là tôi cần phải thắp nến cho người
thợ gốm. Ông cần tiếp tục công việc nặn hình tượng của mình với nắm đất sét còn
lại trong tay.