Tôi
đến Costco mua đầy đủ thực phẩm để nấu
món Clam Chowder là món tôi nhận phần
của mình sẽ nấu vào ngày lễ Tạ Ơn trong năm nay cho gia đình.
Ra
đến xe, bỏ thực phẩm vào cốp xe mới nhớ ra là mình quên mua vớ trắng. Mấy đôi vớ
này, ghi ngay ở đầu tờ giấy, thế mà vào trong đó mải tìm mua nghêu tươi, quên mất,
vì không ai cho vớ vào nồi xúp bao giờ.
Ở
nhà thờ của tôi, tuần vừa qua, đã đặt hai cái thùng giấy thật to ở hai phía cửa
bên trong nhà thờ. Hàng chữ viết: Socks
for Homeless, dán ngay trên nắp thùng.
Lạ
lắm, vớ cho người vô gia cư, bao giờ nhà thờ cũng chỉ nhận một loại: Vớ len trắng
dài. Không nhận vớ ngắn, không nhận màu gì ngoài màu trắng.
Năm
nào đến mùa lễ Tạ Ơn tôi cũng đi mua vớ trắng cho những bàn chân không nhà. Tôi
đang hình dung ra, một người trông rất cũ kỹ, đi đôi giầy cũ kỹ hơn và đôi vớ trắng
đó, sẽ ngồi xuống bậc thềm nào để tháo giầy, và hai bàn chân đó có đủ ấm không?
Đã
không nhà thì làm sao có bậc cửa ngồi xuống cởi đôi giầy ra, tiến về phía cái
lò sưởi ấm áp giữa nhà, hơ đôi bàn chân lạnh của mùa đông bên ngoài đã len lỏi
trong những ngón chân cong.
Những
người nhận vớ đó có thể là một ông già, râu tóc rối cả vào nhau, quần áo hai ba
lớp, đang cầm những chiếc đĩa giấy, đứng xếp hàng chờ phần ăn của mình được
múc vào. Hay những người khác, không rõ là già hay trẻ, đàn ông hay đàn bà nhất
là trong mùa đông. Vì họ trông giống nhau quá, quần áo hai ba lớp, mũ nón đội lụp
xụp che cả nửa khuôn mặt, khó mà phân biệt được.
Họ
đang đứng ở một ngã tư nào đó trong thành phố, với những cái bảng xé ra từ một
cái thùng giấy vứt đi của siêu thị, họ tự viết nguệch ngoạc mấy chữ: Cựu Chiến Binh Việt Nam, hay Không nhà, Không việc, Con nhỏ và thêm một hàng bên dưới Cần Giúp Đỡ.
Họ
có cần những đôi vớ trắng này không? Tôi chắc họ cần, nhất là trong mùa đông.
Khi
mua vớ xong, tôi ra về, trên lối đi bên kia đường, tôi thấy có hai con chó lông
xù, chủ nhân là một phụ nữ, đang dắt chúng đi dạo. Hai con chó được mặc áo len
dầy, ôm kín từ lưng xuống bụng, đầu có đội mũ len nữa, trông chúng ấm áp lắm.
Hai con chó với tám cái chân được đi vớ dài từ cổ chân lên tận đùi (chỉ chừa phần
bàn chân).
Mấy
chiếc vớ chúng đi mầu đỏ cho phù hợp với mùa lễ hội đang tới.
May
quá chúng không đi vớ trắng! Nếu không, tôi sẽ bối rối lắm.
Những
đôi vớ trắng như những cụm mây, bay bập bềnh cùng tôi trong suốt những này lễ hội
mùa đông.
11/25/2014