Tuổi của đôi ta mùa xuân này cộng lại sẽ dài hơn cả trăm năm. Thời gian như một cuộn len đan, mỗi ngày tháo ra từng đoạn.
Hơn một trăm năm,
hơn một thế kỷ dài nghe thật xa xăm, núi làm gì để cứu được những mảnh đời mình
xụp lở.
Sông chẩy về đâu
sao hơn trăm năm còn bỡ ngỡ. Bờ bên này vẫn gọi mãi bến bên kia.
Biển đã chia mấy nhánh đời mình, sóng cuồng nộ
hay sóng lặng thinh. Thời gian vẫn cuồn cuộn chảy.
Những con đường nằm
im nghe gọi mới tên mình mỗi lần gió đổi. Mà gió thì đổi rất tình cờ.
Hơn trăm năm bao
nhiêu đời cây ngã xuống, thân bị mang đi mất hút ở phương nào, hay mục sâu
trong đất, những chiếc nấm nằm dưới gốc cây ngơ ngác không còn chỗ gối đầu.
Con chim nào cúi
xuống thật sâu tìm mãi quả trứng đầu tiên thất lạc. Con hổ nào quẩn quanh đánh
hơi vào tiền sử cố tìm ra chiếc hang xưa.
Hơn trăm năm đôi
chân mỏi của hai ta có rủ nhau tìm về nhà cũ. Sợi tóc mai dài ngắn có thất lạc
nhau để lan huệ vì đâu héo úa.
Gió thổi mặt trời
rụng xuống phương nào, những vì sao rơi trên đỉnh đồi tuyết trắng. Cây huệ Phục
Sinh thản nhiên nở hoa trên cánh đồng tắt nắng, chiếc áo nó đang mặc lấp lóa
ánh trăng.
Trên vai hai ta đã
sờn sợi chỉ trăm năm, em cất tiếng kêu thảng thốt. Thượng Đế đi qua không ngoái
đầu nhìn lại.
Này anh, dẫu tuổi
mình cộng lại dài hơn thế kỷ và đôi ta giờ như trang cổ tích, đêm đêm mở ra ru
giấc ngủ trẻ thơ. Cuộn len thời gian có thể hết bất ngờ khi chiếc áo chưa xong
và mùa đông đã tới.
Trên sườn núi tuyết
đã bắt đầu tan và mùa Xuân đang tìm cách trở về gõ cửa.
Mở cửa ra anh, hai
bàn tay nắm, chúng ta cùng đi về phía mùa Xuân, mình phà cho nhau một linh hồn
mới.
Xuân Ất Mùi-2015