Anh nhổ cỏ dại vườn nhà tôi
tôi phải nói thật to, anh nghe bằng mắt
anh nhìn vào miệng tôi, đoán xem tôi muốn nói gì.
Mẹ anh kể, sanh anh dưới hầm trú bom
nuôi anh trong bóng tối
không biết ngày lên, quên chiều tắt
không biết ngày lên, quên chiều tắt
bom nổ trên mái hầm và mẹ cứ ôm con
khi hết sữa mẹ nuôi con
bằng nước mắt
khi bom ngưng trèo nhanh
lên xem nhà còn hay mất
ngửa mặt khấn trời
rồi chạy thật nhanh xuống hầm
trước khi trận bom mới sẽ rơi
Tiếng bom nổ to trên nóc hầm
đôi tai bé như hai con ngài vừa nở
cánh rách thành nhiều mảnh bay chơi vơi
anh lớn lên hồn nhiên không nghe nên ít nói
anh cười cả ngày và rất yêu đời
Anh kể, theo cha đi HO sang Mỹ
trở về Việt Nam cưới vợ cùng thôn
gái Bến Tre chẳng cô nào tính toán thiệt hơn
nên ai cũng muốn làm vợ anh dù anh điếc
Mẹ anh kể, "cưới vợ chờ mấy năm mới đón được sang
tới phi trường người nhà vợ đến bắt đi
tôi biết trước mà
đã nói con rồi
nhưng con điếc không nghe"
Anh kể, tiền đám cưới anh trả nợ mấy năm chưa hết
tiền đi cắt cỏ, nhổ cỏ chẳng thấm vào đâu
nợ hãy còn, vợ thì mất dấu
Hoa cỏ mùa này bay nhiều quá, Cô ơi!
Anh vẫn sang nhổ cỏ mùa xuân rồi mùa đông
vẫn không có vợ như mấy năm về trước
Cỏ dại vườn nhà tôi cứ nhổ lại mọc,
anh điếc vẫn hay gọi Cô ơi!
và tôi vẫn nói to hơn mỗi lần anh tới
Mẹ anh kể, Cô ơi, con lại đòi về Việt Nam lấy vợ
cô này không có ai bên Mỹ chắc không bỏ con tôi
Anh kể, Cô ơi vợ con sắp sang rồi
Tôi mơ
anh điếc nhổ cỏ về Việt Nam lấy vợ
anh mang sang nhà tôi một cô vợ câm
Anh cười suốt ngày
trong mảnh vườn mùa xuân
một người nhổ một người nhặt
như hai đứa trẻ đang bày trò chơi
Hoa cỏ ơi cứ dửng dưng
Dẫu em không nói nhưng đừng bỏ tôi
Anh gọi,
hoa cỏ mùa này đẹp quá, Cô ơi!
Dec.30, 2015