Cái xe bỗng dưng ngừng chạy, tôi
may mắn vào được một bãi đậu xe, mặc nó với điều nó lựa chọn.
Chắc nó hôm nay bỗng thấy mệt mỏi
không muốn cõng ai trên lưng. Nó nhăn nhó như một tình lang khó tính. Tôi mỉm
cười và tỏ thái độ dửng dưng. Muốn eo sách thì tha hồ eo sách. Cứ ngồi đó một
mình, tôi thản nhiên quay lưng đi bộ.
Con đường về nhà hôm nay ngiêng
nghiêng nắng đổ. Nắng đổ nhẹ nhàng như ngã xuống hai vai. Từ ngã tư này tôi
xuôi theo con dốc về hướng Bắc, mất ba mươi phút thôi là tới cửa nhà. Trên đường
đi mùa này có rất nhiều hoa. Tôi vừa đi vừa hái. Cây trong vườn nhà ai vươn những
cánh tay hoa, vẫy qua hàng rào như mời gọi. Tử Đinh Hương thím thẫm, tím nhạt,
hay trắng tinh khôi, hoa Hồng Mộc đẹp màu môi con gái.
Tôi có một bó hoa trong tay như
thời thiếu nữ, đi qua vườn nhà ai cũng hái trộm một cành, lúc lá và tóc cùng một
màu xanh, bây giờ lá và tóc hai màu bay hai ngả. Nhưng hoa vẫn theo tôi tiếng
cười rộn rã, thú thật tiếng cười đó không phải ở hoa mà bật ra ở ngực mình.
Tôi đi loanh quanh trên con đường
nhỏ, đóa hoa nhiều màu trên tay như hồn tôi đang nhòe phẩm xanh phẩm đỏ, như
mùa này xuân hạ lẫn vào nhau. Như hôm qua mưa lất phất ướt con đường đất đỏ,
hôm nay nắng về kéo theo mấy chú ong, đời nhịp nhàng vo ve chưa hề ngưng nghỉ với
thăng trầm, tôi cứ thong thả bước và con đường cứ mở về phía trước.
Không lái xe nên không cần nhìn
ngang nhìn dọc, đèn đỏ đèn xanh cứ việc thay màu, thay thì thay đâu có phải đợi
nhau.
Một mình tôi hưởng cả một vỉa hè,
chân vu vơ đá viên sỏi nhỏ, viên sỏi lăn về phía trước đứng chờ, con sóc từ bụi
cây nào vụt ra, vươn vai như vừa chợt tỉnh giấc mơ, hai mắt tròn xoe nhìn viên
sỏi như nhìn người khách lạ.
Cứ vừa đi vừa hái hoa vừa mơ mộng,
chân cứ lăn theo những viên sỏi biết cười, ngày rơi đầy trên cả hai vai.
Tôi vuốt xuống cả buổi chiều
mùa hạ.
Xe ơi, thỉnh thoảng lười đi nhé,
đừng cõng tôi để tôi được đi bộ một mình.