(Viết theo bài Khóc Một Dòng Sông-Nguyễn Thị Hậu trên DĐTK)
Mẹ còn
nước mắt không
đừng
trách Mẹ cạn dòng
đừng
trách Mẹ không nuôi các con được nữa
đừng
trách Cha giáng họa thiên tai
các con
đã vắt đến giọt sữa cuối cùng
từng mảnh
thịt Mẹ không một ngày ngơi nghỉ
như vết
thương ăn sâu vào xương tủy
còn phủ
lên mình Mẹ những ô nhiễm của con người
ruộng đồng
tăng nên sức mẹ hao mòn
vét nạo
cát là lấy từng phần da thịt mẹ
Mẹ đau yếu
Mẹ gầy đi các con không nhìn thấy
các con
vẫn thản nhiên chặn đập nắn dòng
Ôi tình
Mẹ là tình của dòng sông
sao bỗng
chốc tình như dòng sông cạn
hạn hán
là định luật của đất trời
nhưng những
con đập của thượng nguồn các con không ngăn được
những
con đập đã lấy đi ngàn ngàn khối nước
Mẹ còn
giọt nước mắt nào để rơi xuống cho con
Dòng
sông Mẹ một thời yêu thương các con quá mực
một Mẹ
Sông nuôi cả trăm triệu đứa con
cho con
áo cơm cho thuyền cho cá
cho lưới
căng cho da thịt rám hồng
cho
hoàng hôn xanh cho mặt trời hồng
để các
con nghĩ rằng Mẹ Sông chẳng bao giờ già
Mẹ Sông
không bao giờ chết
Nhưng
hôm nay Mẹ sức mòn thân kiệt
vì lòng
tham lam và ích kỷ của loài người
nước chặn
đầu nguồn nên nước phân ly
ai đem
muối pha vào cho mặn đất
Mẹ xót
thương cho con cháu sau này
chúng chỉ
còn trong tay những mảnh đất khô ran
một màu
nâu buồn bã
không có
sông, chúng không biết thế nào là tình nước với thuyền
sao biết
con người yêu thương nhau như ngư dân yêu cá
sao biết
hân hoan những lúc được mùa
như bác
nông phu yêu thương từng cây lúa
như đất
phà hơi vào con người đang thở
không có
sông tình muôn đời trắc trở
không có
những cây cầu sao nối được hai nơi
không có
thuyền sao có lúc ra khơi
tất
cả sẽ mất như mặt trời mất bóng
Các con
có nghe không
tiếng
khóc dòng Sông Mẹ
những giọt
lệ này còn chẩy xuống được bao lâu!
Tháng 4/3/2016