Sunday, June 14, 2015

khoảng trống mênh mông

                   

Người đàn bà theo con chuột đi từng bước ngập ngừng vào căn chung cư bỏ trống. Bà chẳng còn tìm được chút hơi hướng nào của người ở trước để lại.

Cái buồng đó bây giờ mênh mông trắng xóa, anh đã dọn đi thật xa, không để lại địa chỉ mới. Tất cả bàn ghế, giường tủ cũng chẳng còn thứ nào bỏ lại. Mặc dù nơi cư trú của anh ngày trước thật sự chẳng rộng lớn gì, nhưng sao bỗng dưng trở thành một khoảng trống mênh mông đến thế.

Con chuột đi trước dẫn đường, tìm vào mọi ngõ ngách của căn buồng, chẳng còn gì cả. Hình như đã có ai đến thu dọn sạch, nên căn buồng trông thật hoang vu. Vườn sau, hiên trước, cỏ cây đã khai quang, nhìn ra chỉ thấy một lớp xi-măng trắng xóa, lạnh lùng.

Người đàn bà hỏi con chuột:
-          Trước khi đi, anh ấy có đủ thời gian dọn nhà không?
-         Chắc là không, anh ấy cứ bỏ trống cửa để đó, rồi đi. Chủ nhà cũng mới cho người dọn đây thôi.

Con chuột buồn rầu nói tiếp:
-         Anh đi rồi, thoạt đầu, thỉnh thoàng cũng có bạn bè ghé thăm, thấy cửa vẫn mở, đồ đạc còn đó nhưng không có sự tiếp đón nữa, họ đi luôn.
-         Thế chủ nhà chưa có người khác dọn vào à?
-         Tôi cũng không biết rõ, nhưng thỉnh thoảng nhớ anh ấy tôi cũng tìm vào. Một ngày, thấy cửa đóng then cài,ngó qua lỗ khóa, những ổ bánh ngon ngọt, miếng thịt, khúc cá mất hết đã đành.Ngay cả những hạt cơm, mẩu bánh vụn vặt cũng chẳng còn nữa. Hôm nay bà may lắm, rủ tôi ghé thăm mà vào được.

Người đàn bà nghe một khoảng trống mênh mông lan chung quanh mình, bà cầm tay con chuột đi chung quanh căn buồng một lần chót. Bất giác thở dài: mất hết cả rồi! Nhưng kìa, trên bức tường phía bên phải, bà trông thấy tấm ảnh của một người đàn ông tóc trắng, mặc chiếc sơ-mi trắng. Tấm ảnh như nhòa vào cùng màu trắng của bức tường, nhưng hàng chữ ngay bên dưới ảnh thì màu đen rất rõ:

Tôi là đứa con thứ mười hai trong môt gia đình có mười ba anh chị em. Tôi rất sợ cha tôi. Má tôi thường nói cha tôi là một con sâu rượu. Tôi không thích rượu

Người đàn bà cúi xuống nói với con chuột: 
- Anh ấy đây rồi

Cái khoảng trống mênh mông trắng xóa lạnh lẽo của căn buồng, bỗng dưng  vô cùng ấm áp.

(Một ngày, bỗng nhớ tới NXH và cái blog bỏ trống của anh.)
           6/13/2015