Em hý hoáy làm thơ trên xa lộ
Dòng sông xe ngừng chẩy giữa buổi
chiều
Mỗi chiếc xe một lữ hành cô độc
Trên đường về như những vạt nắng
xiêu
Mặt trời phương tây như bình rượu
mạnh
Rót xuống vai em từng vũng rượu
hồng
Phía bên trái nơi quả tim rạo rực
Ngụm mặt trời như những nụ hôn
cong
Những vệt phấn mơ hồ trên xa lộ
Mỗi ngã ra là một ngã phân vân
Con đường cũ đôi khi sao vẫn lạ
Thơ buông trên tay lái cũng lạc
vần
Em hý hoáy làm thơ trên xa lộ
Dòng sông xe đọng lại giữa hoàng
hôn
Trên mặt giấy những dòng thơ
nguệch ngoạc
Chữ xóa đi cũng chở nửa mảnh hồn
Nghe tiếng xe lăn lăn rất hững hờ
Bỗng quên bẵng đời hai dòng xuôi
ngược
Trong không gian vừa rớt một
tiếng thơ
8/95